Tôi biết giác quan của dì Hồ rất nhạy cảm tất nhiên có thể nhận thấy điều khác thường của ông già, nhưng dì ấy lại không có bất cứ động tình gì, dường như sống chết với dì ấy mà nói đã không còn quan trọng nữa.
Cho dù là vậy, tôi cũng không thể mở trừng mắt nhìn dì Hồ xảy ra bất cứ bất trắc nào được, vì thế vùng vẫy đứng lên từ mặt đất, ngăn ở giữa dì Hồ với ông già, nói giải vây: “Ông không cũng không nên làm khó dì Hồ nữa, tôi với ông đi một chuyến được không?”
“Hổ à đừng nên kích động, nơi mà Trương Hằng muốn đến rất nguy hiểm đáng sợ, con đi sẽ mất mạng đó!” Hiển nhiên dì Hồ lo lắng cho sự an nguy của tôi, giọng nói có phần vô cùng khẩn thiết.
Ông già cũng không ngờ tôi vì dì Hồ mà không để ý đến cái mạng nhỏ của mình, vui cười mà quan sát tôi từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó còn nhéo nhéo trên tay trên đùi tôi mấy cái, nhéo đến mức khiến cho tôi nổi hết da gà rồi sau đó ông ấy mới gật đầu thỏa mái.
“Được! Thằng nhóc cậu đủ trình, với sức lực lớn lớn này của cậu, tôi đồng ý!”
Lời của ông già vừa mới dứt, dì Hồ lại tức giận.
“Trương Hằng, chú hồ đồ rồi phải phải không? Thằng Hổ chỉ là một thằng nhóc chưa mọc lông chẳng biết chẳng hiểu cái gì, chỉ là một đứa lỗ mãng, chú mang theo nó ngoại trừ chịu chết thì còn có thể giúp chú cái quái gì?”
Ông già vỗ vỗ vào vai của tôi, khoanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-hon/1721682/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.