Lúc đi ngang qua Kha Phàm, cô ấy nhìn tôi với một ánh mắt van xin, tất nhiên cô ấy cũng nghe thấy tôi và Liêu Kiệt đánh nhau, chẳng qua là không có cách nào cử động cơ thể.
Tôi tỏ vẻ không nhìn thấy ánh mắt của Kha Phàm, chỉ một mực kéo Liêu Kiệt như kéo một con chó chết đi về phía trước, thế nhưng khi đi đến trước sườn núi, tôi đã thử vài lần nhưng cũng không có cách nào mang một người nặng một trăm cân lên.
Không còn cách nào, tôi chỉ có thể ném Liêu Kiệt xuống đất, sau đó nhanh chóng trở lại rừng đào, bên trong rừng đào tôi tìm thấy vài sợi dây thừng, tôi dự định sẽ trói Liêu Kiệt lại trước, chờ tôi lên được phía trên sườn núi sẽ tìm cách kéo cậu ta lên.
Khi tôi trở lại trước sườn núi một lần nữa Liêu Kiệt vẫn như cũ nằm rạp trên mặt đất như một con chó chết, một chút sức lực cũng không còn nhưng trong miệng vẫn không ngừng phát ra tiếng hừ hừ, tôi cảm thấy có chút gì đó không phù hợp nhưng lại không có thời gian để suy nghĩ.
Ngay lúc tôi cúi người xuống định trói chặt Liêu Kiệt bằng dây thừng, một bàn tay của cậu ta không biết từ lúc nào đặt ở bên trong ngực, ngay sau đó vung tay ra ngoài, tôi chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một lớp bụi mờ.
May mắn là trước lúc đó tôi đã nhận ra có một chút không ổn, cơ thể cũng phản ứng nhanh, ngay khi bụi sắp bao phủ lấy tôi, cơ thể tôi nhanh chóng nằm xuống mặt đất, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-hon/1721671/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.