Nhược Qua dạo gần đây rất hay chán ăn.
Nó thường ăn không vừa miệng, ngay cả mấy món vặt nó thích cũng nhác ăn. Không biết là bệnh gì. Mặc dù sức khoẻ nó vẫn tốt, nhưng nếu cứ như thế này kéo dài một thời gian, chắc chắn dinh dưỡng sẽ đi xuống.
Y có chút bất đắc dĩ.
Loay hoay với bản thảo chồng chất, quay qua quay lại lại phải rúc mình dưới bếp than, qua một đoạn thời gian ngắn y đã gầy xọp, Nhược Hi miễn cưỡng ăn bận dày thêm vài lớp, mỗi lần bước lên cân cũng tự ép chính mình uống nhiều nước một chút.
Có điều bề ngoài như vậy, một người tinh tế như Trịnh Kì không thể nào không nhận ra.
Hôm nay là Nhược Hi lại cân, y như cũ mặc thêm vài lớp áo, còn sợ không đủ nặng, thậm chí nhét thêm hai bình nước thuỷ tinh.
Bàn cân nhảy số, 76kg.
Trịnh Kì thoáng qua kinh ngạc. "Anh ăn uống đầy đủ rồi này."
Nhược Hi gật gù phụ hoạ, còn sợ gã không tin liền châm vào vài câu, "Đúng rồi đúng rồi, anh ăn nhiều cơm lắm, vả lại cũng không có lo lắng gì."
Nói xong không khí chợt đông lại.
Nhược Hi trong đầu nhảy số, nghĩ sao lại giống như chưa đánh mà khai thế. Y rụt đầu, len lén nhìn lên gương mặt Trịnh Kì.
Nhan sắc Trịnh Kì không xấu, cũng không đẹp, chỉ tạm gọi là nhìn được, thuận mắt. Bình thường gã không cười trông rất nghiêm khắc, cười lên mới thật sự cuốn hút.
Nhưng lần này gã không cười.
Nhược Hi càng đổ mồ hôi lạnh, mấy bình nước giữ trong người cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-em-doa-dinh-tu-do-ruc-cua-long-toi/250107/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.