Tiễn khách xong thì giờ lại đến chuyện trong gia đình, khuôn mặt cậu vẫn chưa trút được hết nổi phiền muộn, gương mặt lạnh lùng điềm đạm ngồi xuống ghế đối diện ông bà
Cậu ngồi vắt chân, gương mặt bướng bỉnh hóng hách, cậu cười đắc thắng rồi nói giọng như giễu cợt : " Mẹ đã nhìn ra được cô con dâu của mẹ rồi chứ ? Sống đến tần này tuổi mắt nhìn người vẫn kém hơn so với thằng nhóc ranh này "
Bà thở dài chán nản, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Bà ngước lên nhìn cậu, giọng nói mệt nhọc, bất cần : " Mẹ không cấm đoán con nữa, con muốn cưới ai thì mẹ cũng chấp nhận "
Trạch Dương nhìn bà rồi cười nhạt, cậu thong thả cất giọng : " Vốn dĩ ban đầu là như thế, không có sự thay đổi "
" Được rồi, con mau nghỉ ngơi sớm, mẹ đi nghỉ trước " Đôi mắt bà đã lờ đờ mệt mỏi vô cùng, toàn thân đau nhứt ê ẩm
Ông cũng dẹp gọn ghẽ tờ báo đang còn đọc dở vào một chỗ rồi nhìn cậu không nói lời nào lướt ngang
Cậu đứng từ phía sau cất giọng vọng lên : " Ba như thế vẫn còn bình tĩnh được sao? Con biết hết rồi đấy "
Cậu mập mờ thông báo cho ông Trạch biết, chỉ muốn đơn giản thông báo cho ông ta biết rằng mình đã biết được chuyện gì đó rồi, ít ra ông ta ăn vụng vẫn phải nên chùi mép !!!
Bước chân đã đứng khựng lại, nghe lời cậu nói xong thì nhịp tim của ông lại trở nên loạn xạ. Ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-duong-la-chong/1102789/chuong-50.html