Trên đường rời khỏi Nhã Thanh cung, tâm trạng của Nhan Hoan Hoan rất vui.
"Hoàng Thượng, chàng không hỏi thiếp nói gì với Lễ thân vương sao?"
"Nàng muốn nói thì sẽ tự nói thôi."
"Ừm... Thiếp cân nhắc xem nói như thế nào."
Từ khi bắt đầu, nàng chỉ ấp ủ trong lòng rằng nghe xem hắn ta có thể nói ra tiếng người gì. Nói thật ra, nàng chưa từng xem hắn là người, không nói đạo đức của hắn ta ra sao, lúc nàng đang mang thai Tố nhi hắn lợi dụng Hoàng Hậu lừa nàng tiến cung, lấy lý do chăm sóc bệnh để giam lỏng nàng. Ngoài các cung nữ nghiêm mặt lạnh lùng ra thì không hề gặp được một người quen mặt nào. Dưới áp lực tinh thần cực lớn, mấy lần thai đạp mà nàng đều tưởng rằng đứa trẻ sắp không được rồi.
Chứ càng đừng nói sau khi lợi dụng tình cảm của Hoàng Thượng đối với nàng mà ám sát hắn.
Mặc dù lúc đó tình cảm hai người không bằng hiện tại nhưng cũng sớm chiều ở Đoan vương phủ cùng nhau, hắn đối xử với nàng cũng tốt chưa từng hắn chịu tủi thân, nàng xem hắn là người thân, bạn bè.
Điều nàng ghét nhất cũng là thời điểm ở bên cạnh Lễ thân vương năm năm không quên, là hắn ta có thể thành công, chính là hắn ta lợi dụng sự coi trọng của Đoan thân vương Triệu Trạm đối với nàng.
Quả thật đây là một loại thủ đoạn giành ngôi.
Nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới việc Nhan Hoan Hoan cứ nhìn thấy hắn ta là lại kích động muốn mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-bieu-cam-cung-dau/3507371/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.