Sau khi nghe thấy nguyên nhân bệnh như thế này, ngay cả Nhan Hoan Hoan đã trải qua trăm trận đánh cũng sững người mất một lúc lâu.
Vì thái tử trước là một tâm bệnh của Hoàng Thượng, nàng không có việc gì lại đi đâm vào vết thương của người ta sao? Ngộ nhỡ chảy máu thì nàng còn phải tốn sức dỗ dành nữa. Thế là cuộc sống thường ngày bị cấm túc của Lễ thân vương từ đầu tới cuối chỉ là tồn tại trong trí tưởng tượng mà nàng dựa vào các triều đại cùng với trong tiểu thuyết cổ đại tưởng tượng về đãi ngộ khi bị cấm túc, dù là không đói lạnh, không lo ăn uống, bị trông chừng sống những ngày tháng trong sân nhỏ có lẽ cũng kham khổ chán nản, suốt ngày ngột ngạt không vui.
Đặc biệt là Lễ thân vương, chỉ trong một đêm từ Thái tử bị giáng xuống làm tù nhân, một ý nghĩ không thoáng thì thắt cổ tự vẫn có lẽ cũng không phải là điều không thể. Hoàng Thượng giữ lại mạng cho hắn ta cũng có ích không chừng là trong chỗ cấm túc có muôn vàn cấm vệ canh chừng, thúc ép hắn ta dùng bữa đúng giờ, khi cần thiết thì nắm cằm hắn ta cưỡng ép ăn, nàng nói ra phỏng đoán của mình, Hoàng Thượng không cười mà vỗ đầu nàng, lắc đầu: "Tại sao trẫm phải làm khó hắn chứ?"
"Hồi nhỏ không phải Hoàng Thượng từng có hiềm khích với hắn sao?"
Hoàng Thượng từng nói với nàng về chuyện ở Quốc Tử Giám, chuyện mà lúc ấy Lễ thân vương làm, nói đùa nhẹ nhàng thì cũng tính là bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-bieu-cam-cung-dau/3507369/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.