Khi còn bé, ở cùng một cung điện với mẫu phi, hắn đã biết được quá nhiều thứ, bất kể là mẫu phi dùng hắn cùng với Tam đệ làm lí do để phụ hoàng tới thăm người, hay là lúc phụ hoàng định ngủ tại chỗ người, phi tần được sủng ái khác phái cung nữ tới nói nàng ta bị đau đầu. Thủ đoạn bịp bợm chồng chất như vậy, có lúc thành công, có lúc thì lại không thành công. Vào thời kỳ phụ hoàng và mẫu phi vẫn còn chút tình cảm, hắn bị cưỡng ép là "nhớ Hoàng Thượng" đã từng nhìn thấy mẫu phi vô cùng quyến rũ, khoé mắt vẫn còn đọng nước mắt tựa vào lòng phụ hoàng, mà phụ hoàng rõ ràng trong lòng biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng dường như lại rất hưởng thụ chuyện tình thú này.
Bỏ qua ngày tú nữ tiến cung đầu tiên, hắn ở trong Trường Nhạc cung trong bộ dạng cải trang, đây là lần đầu tiên có cung phi quang minh chính đại tranh đoạt hắn.
Đón lấy ánh mắt lấy lòng trưng cầu ý kiến của Tuỳ Tỉnh, Triệu Trạm nhớ lại tiếng kêu gào ban nãy của Ôn tài nhân.
...Rốt cuộc có cái gì mà làm phụ hoàng cảm thấy vui vẻ như vậy? Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thật không ngờ rằng không phải người phụ nữ nào trong lúc "chặn Hoàng Thượng" cũng đều tự mình ra trận gào khóc thảm thiết, một câu nói của Ôn tài nhân suýt chút nữa đã doạ cho người trầm ổn như núi Thái Sơn như hắn xuất hiện ám ảnh tâm lý.
Hắn nhíu lông mày.
Nếu không phải Ôn tài nhân là người hắn chọn để làm bạn với Nhan Hoan, lại cộng thêm việc hắn không thích trừng phạt lên thể xác phụ nữ thì lôi nàng ta xuống dưới phạt đánh mười trượng là còn nhẹ. Vốn dĩ hắn không thích người của hắn tranh cãi ầm ĩ, nếu ai cũng dùng cách không tuân thủ quy tắc này để đi tranh sủng thì hậu cung này chẳng phải sẽ đại loạn hay sao? Cho nên Lưu mỹ nhân chẳng qua cũng chỉ hơi "phô trương" một chút trong ngày tuyển chọn thôi đã khiến hắn chán ghét đến như vậy. Nếu nàng ta không thất lễ như vậy ở Thiền điện, thì dựa vào xuất thân và sự cân nhắc giữa các bên, tú nữ đầu tiên được thừa sủng chính là nàng ta rồi.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nét mặt của Hoàng Thượng trầm lặng như nước. Tuỳ Tỉnh nhìn mà trong lòng rơi lộp bộp một tiếng, hắn ta thầm nghĩ Ôn tài nhân thật không biết làm người, rõ ràng đã leo lên thuyền của Quý Phi nương nương rồi tội gì phải đi trêu chọc Hoàng Thượng nữa cơ chứ? Hơn nữa thủ đoạn trêu chọc cũng quá thấp kém rồi, còn có chút buồn cười. Quý Phi nương nương là người khôn khéo, tại sao lại chọn một trợ thủ như thế này?
Mỗi người mang một ý nghĩ riêng, lập trường bất đồng thì tư tưởng cũng bất đồng, đều nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng mà làm.
Lưu mỹ nhân hồi phục lại từ cơn giận "sao nàng ta dám!", mắt thấy sắc mặt Hoàng Thượng trầm xuống, nàng ta bèn nhân cơ hội dùng ánh mắt bi thương nhìn hắn, phong thái quy củ của con nhà quan đã nứt ra một khe hở nhỏ, lộ ra sự yếu đuối mong manh của người phụ nữ cô độc: “Hoàng Thượng...”
Một tiếng gọi này quả thực đã kéo những suy nghĩ đang bay xa của Triệu Trạm quay lại. Vốn dĩ hắn định kêu người lôi Ôn tài nhân xuống, nể mặt Nhan Hoan, hắn có thể không đánh nàng ta nhưng không thể không phạt, ít nhất cũng phải để nàng ta ngậm miệng lại. Nhưng Lưu mỹ nhân nói chuyện chẳng những không thể khơi dậy lòng thương hại của một người đàn ông là hắn, còn gợi lên cho hắn một ý nghĩ xấu xa khác.
Nếu như biết thời thế sang bên Ôn tài nhân ngủ lại một đêm thì chẳng những không cần tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này, có thể yên ổn ngủ một đêm, còn có thể khiêu khích thù hận giữa hai người, làm cho Lưu mỹ nhân chuyên tâm đấu đá với Ôn tài nhân, không còn tìm cách chọc giận Nhan Hoan nữa. Như vậy hắn và nàng đều có thể yên tĩnh một chút, đây chẳng phải là chuyện rất tuyệt vời hay sao.
Triệu Trạm đã bị trí thông minh của mình làm cho kinh động, thì ra hắn cũng rất có tiềm năng tranh đấu ở hậu cung đấy chứ!
Hậu cung là nhà của hoàng đế, ở trong nhà của mình tâm trạng của hắn cũng thả lỏng được nhiều hơn. Lần này hắn vô cùng đắc ý, lông mày nhếch lên, khoé mắt cong lên, lắng đọng lại sự dịu dàng. Gương mặt đẹp của hắn có tính lừa gạt, không cười thì thôi nhưng một khi cười lên thì bất kể nam hay nữ đều không khỏi phát sinh ra rất nhiều ảo giác đối với hắn, muốn tìm chút nhu tình từ bờ môi ấy để lấp đầy trí tưởng tượng của mình.
Lưu mỹ nhân vẫn đang mang bộ dạng thương cảm trong lòng thầm rơi cái bộp một tiếng.
“Cho nàng ta vào đi.”
“Vâng, thưa Hoàng Thượng.”
Ngay sau đó Ôn tài nhân bị mời vào một cách khách khí.
Những người có thể được mời vào trong lúc đi chặn Hoàng Thượng thì nhiều hay ít cũng là người có thánh sủng. Nhưng cho dù Lưu mỹ nhân có trừng con mắt đẹp đó to bằng cái chuông đồng thì thực sự trên người nàng ta cũng không tìm ra được dáng vẻ mà một sủng phi nên có. Ôn tài nhân ngượng ngùng đi vào trong, sau khi bị Tuỳ Tỉnh quát cho một tiếng thì cái dũng khí gào khóc thảm thiết ở bên ngoài đều bay mất hết. Cung nữ bên cạnh nàng ta cũng ngoan ngoãn cúi thấp đầu.
Theo thẩm mỹ của Đại Tấn, Nhan Quý Phi mới là chuẩn mực, nàng ta cũng tự cảm thấy mình là một mỹ nhân tao nhã, lịch sự. Nhưng Ôn tài nhân không phải là không có sắc, chỉ là khuôn mặt tròn trịa trông rất trẻ con. Chẳng nhẽ Hoàng Thượng có thiện cảm với những tiểu cô nương hay sao?
“Tỳ thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
Ôn tài nhân nơm nớp lo sợ hành lễ thỉnh an, bạo dạn nhìn trộm sắc mặt Hoàng Thượng một cái. Khoé môi Triệu Trạm nở nụ cười vô cùng thân thiện, nhưng trong mắt nàng ta lại là một cái cười lạnh "ngươi chết chắc rồi"!
“Mau đứng lên đi, nghe nói Ôn tài nhân bị bệnh, đã mời thái y chưa?”
Triệu Trạm suy tư một chút, bày ra một khuôn mặt rất thân thiện.
Ôn tài nhân chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của hắn, bình thường khi Hoàng Thượng tới Trường Nhạc cung nhìn thấy nàng ta và Quý Phi tỷ tỷ trò chuyện vui vẻ với nhau đều cố nhẫn nhịn không dùng một chân đá thẳng nàng ta ra ngoài, bộ dạng lạnh lùng chê nàng ta chướng mắt. Lòng nghi ngờ sẽ sinh ra quỷ, hiếm khi hắn mỉm cười dịu dàng nhưng trong mắt nàng ta lại biến thành một bộ dạng lạnh lùng chất vấn nàng ta có bệnh thì gọi thái y đi, tìm hắn thì có cái tác dụng gì.
Thế là nàng ta bắt đầu vắt hết óc nghĩ lý do thoái thác.
Kiến thức hạn chế nàng ta làm việc, cộng thêm sự tra hỏi của Hoàng Thượng, nàng ta không thể do dự, chỉ có thể nghĩ ra một lý do khiến cung nữ bên cạnh nàng ta muốn nắm lấy vai lắc cho não nàng ta đỡ úng nước: “Tỳ thiếp địa vị thấp kém, chưa có sự cho phép của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nên không dám làm phiền thái y. Hơn nữa, tỳ thiếp chính là... nhớ Hoàng Thượng...”
Hàm Xuân vòng tay ra sau thắt lưng nàng ta, dùng sức nhéo mạnh một cái nàng ta mới không có nói hết câu.
Cung phi công khai nói nhớ Hoàng Thượng, nếu bị người khác ghen tị ghi thù thì không dễ xử lý rồi.
Triệu Trạm nghe đến mức co rúm cả người, cái thứ ngu xuẩn này không biết kín đáo một chút sao!
“Sức khỏe quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, lần sau đừng trì hoãn như vậy nữa. Bây giờ sắc trời đã tối, không tiện gọi thái y tiến cung, trẫm đành ở cạnh nàng một đêm vậy.” Hắn dùng ánh mắt tự cho là thâm tình bình tĩnh nhìn Ôn tài nhân, nhưng lại suýt chút nữa doạ nàng ta sợ vãi ra quần, nàng ta cho rằng Hoàng Thượng muốn dùng ánh mắt giết nàng ta: “Lần sau không được như thế này nữa.”
...
Hả? Thành công rồi sao?
Ôn tài nhân sững sờ, vẫn là nhờ Hàm Xuân vòng tay ra sau eo nhéo một cái nàng ta mới phản ứng lại mà tạ ơn. Thành công rồi! Thì ra nàng ta cũng được việc phết ấy chứ! Quả thật không phụ lòng tín nhiệm của Quý Phi tỷ tỷ! Sự vui vẻ kích động lưu chuyển trên gương mặt nàng ta, rơi vào ánh mắt không dám tin tưởng rằng chính mình thế mà lại bị một phi tần ngu ngốc thiếu thông minh chặn được Hoàng Thượng của Lưu mỹ nhân, chính là cảm giác được cho chút màu sắc mà đã muốn mở phường nhuộm rồi.
Sau đó Ôn tài nhân từ Quý Phi tỷ tỷ nghĩ đến nàng và Lưu mỹ nhân hình như có chút không hợp nhau, bèn nhân cơ hội trợn mắt lườm Lưu mỹ nhân một cái. Vốn dĩ mắt nàng ta to và tròn như mắt của một chú mèo vậy, khi trợn lên hai tròng mắt như muốn lòi ra ngoài. Tuy rằng nhìn không được đẹp cho lắm nhưng lại tràn đầy vẻ giễu cợt. Lưu mỹ nhân được đào tạo quy củ đã tức đến mức muốn nhào tới cào nát mặt nàng ta ra rồi.
Tâm trạng của Triệu Trạm rất tốt, nếu như đã hoàn thành việc ái khanh thỉnh cầu là đi thăm con gái ông ta, lại còn cho nàng ta mặt mũi nghe hết nửa khúc nhạc nàng ta đàn rồi thì không cần phải ở lại nói những câu chuyện nhạt nhẽo với nàng ta nữa. Tâm trạng hắn khá lên một chút, cảm thấy rất dễ dịu, cho nên cũng vui vẻ với Lưu mỹ nhân: “Hôm nay trẫm không ở lại đây nữa, khúc đàn của nàng rất hay, sau này hãy tu tâm dưỡng tính, siêng năng luyện tập thêm đi.”
“Tỳ thiếp tạ ơn Hoàng Thượng.”
Đôi môi của Lưu mỹ nhân tuy có phần run rẩy nhưng vẫn giữ được phong thái hành lễ tạ ân, sự quy củ được thể hiện vô cùng cẩn thận trên mặt nàng ta. Trong thâm tâm nàng ta giống như nuốt phải một miếng hoàng liên, đắng đến nỗi làm cho nàng ta cảm thấy choáng váng. Giọt nước mắt đang chực trào ra lại vì Ôn tài nhân đang đứng bên cạnh mà bị nàng ta tàn nhẫn nuốt lại! Sự tức giận không ngừng đấu đá ở trong lòng làm cho toàn thân nàng ta đau nhức khắp nơi, vô cùng khó chịu. Nghĩ đến xuất thân của đối phương, nàng ta lại càng không thể chấp nhận nổi.
Khi cấp bậc được đưa lên bàn so sánh, người càng bẽ mặt thì càng khiến người khác đau khổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]