Chương trước
Chương sau
Buổi nói chuyện này, quân thần trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Quả thực Lưu Gia rất có năng lực, biết làm việc lại càng biết cách nói chuyện. Ông ta biết Hoàng Thượng không thích nghe những lời nịnh nọt tâng bốc, Hoàng Thượng càng thích làm những việc thiết thực hơn cho nên đã dốc hết sức mình cùng hắn xem tấu chương, làm hắn vui lòng. Sau khi ở thiền điện dùng trà bánh xong, nét cười nhàn nhạt trên mặt Triệu Trạm không phải là giả vờ: “Ái khanh xin trẫm cho Lưu mỹ nhân một cơ hội lấy công chuộc tội, nói trắng ra chính là lo lắng cho ái nữ, muốn trẫm đi thăm nàng một chút.”

“Hoàng Thượng...”

“Trong mắt trẫm, phụ nữ trong thiên hạ đều không quá mức khác biệt, ngược lại ái khanh...” Triệu Trạm cười cười, gương mặt tuấn mỹ dịu đi một chút, dịu dàng đến mức có chứa ba phần thương hại: “Nếu như để bầu bạn trò chuyện lâu dài, người trẫm cần bên cạnh là ái khanh chứ không phải lệnh thiên kim, chắc chắn ái khanh càng được lòng trẫm hơn.”

...

Hoàng Thượng, thần không có đồng tính mà.

Lưu Gia lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, thật là người nói vô tình người nghe hữu ý. Liên tưởng đến Dung Ngự Sử, người có quan hệ cá nhân thân thiết nhất với Hoàng Thượng, hắn ta chẳng phải là một hạng người không câu nệ nam nữ hay sao? Những tin đồn về chuyện hai người đồng tính đồng bóng hiện ra trong đầu, khiến hổ báo cũng phải giật thót mình. Tuy nói rằng liên hôn là vận mệnh của đại đa số con gái nhà làm quan, cũng là vì để gia tộc có thể phát triển tốt hơn nữa. Nhưng, nhưng không bao gồm đàn ông nhà làm quan đâu! Hơn nữa Hoàng Thượng muốn có tuýp đàn ông như thế nào mà không có? Người già như ông ta đây tuyệt đối không thể lọt được vào mắt xanh của Hoàng Thượng đâu...

“Hoàng Thượng cứ nói đùa, thần sao có thể so sánh được với những cô gái da thịt mềm mại mịn màng chứ.”

“Lời này trẫm không dám gật bừa rồi.”

Khoé miệng Triệu Trạm co giật: “Sao có thể so sánh nữ tử khuê các với tài hoa của ái khanh? Muốn trẫm nói thì phải là phụ nữ không thể được đánh đồng với ái khanh mới đúng. Ái khanh không nên tự coi nhẹ bản thân mình như vậy, vẻ bề ngoài của con người cũng chỉ là bộ xương rỗng mà thôi. Mười năm, hai mươi năm trôi qua thì cô gái có đẹp đến mấy cũng đã trở thành phu nhân rồi, chỉ có học thức và tài hoa mới có thể tồn tại mãi mãi. Ái khanh nói xem có đúng không?”

Được thánh thượng khen ngợi một hồi nhưng Lưu Gia lại không thể mỉm cười nổi, ông ta khom lưng thật sâu: “Được Hoàng Thượng khen ngợi, thần cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đã không còn sớm nữa rồi, nếu Hoàng Thượng không còn chuyện gì khác thì thần xin phép cáo lui?”

Thiền điện không phải là nơi thích hợp ở lại lâu đâu!

Ông ta có thể để đứa con gái yêu quý tiến cung, nhưng nếu như phải dâng hiến cả bản thân ông ta thì Lưu Gia rất muốn sự nghiệp làm quan của mình có thể thăng tiến thêm bước nữa, nhưng mà ông ta vẫn không có cái tư tưởng giác ngộ kia. Ông ta quệt mồ hôi, nhớ lại chuyện của Hoàng Thượng cùng với Dung Ngự Sử, cả hai đều là những chàng trai ngọc thụ lâm phong, đem ông ta so sánh với hai người bọn họ thì ông ta thật sự chỉ là một ông già.

Cho dù ông ta là cận thần nhưng ông ta luôn giữ khoảng cách không nhỏ với bậc quân vương. Loại quy tắc "quân thần khác biệt" bảo vệ nghiêm ngặt cho khoảng cách này. Lấy quan hệ hạ thần với hoàng đế, họ luôn luôn sẽ có những tư tưởng sai lệch với quỹ đạo.

Triệu Trạm hồi phục tinh thần, quả thật cứ vào thời điểm sáng sớm, bệnh cũ của hắn là làm việc quá chuyên tâm lại tái phát. Nếu như người bên cạnh không nhắc nhở, hắn có thể làm việc từ sáng sớm tới lúc tối khuya: “Thấm thoát mà đã tới giờ này rồi, là trẫm trì hoãn thời gian của ngươi. Tuỳ Tỉnh, tiễn Lưu đại nhân về.”

“Vâng, thưa Hoàng Thượng.”

Tuỳ Tỉnh lên tiếng trả lời.

Thiên Điện yên tĩnh tới mức chỉ còn lại âm thanh lật tấu chương của Hoàng Thượng.

Hắn khổ sở suy nghĩ... Rốt cuộc Lưu mỹ nhân trông như thế nào ấy nhỉ?

Mới vừa rồi hắn không ngừng khen Đại Lý Tự khanh, nghe thì có vẻ là hắn không muốn nhận sự mai mối của ông ta. Nhưng trên thực tế đó lại là lời nói xuất phát từ đáy lòng của Hoàng Thượng. Triệu Trạm thật sự cho rằng giữa cha con hai người này, nếu phải chọn một người bầu bạn một buổi tối, hắn sẽ chọn người cha. Người cha nói chuyện thú vị, còn có thể ba hoa khoác lác cùng hắn.

Dung Diệu Chân đã từng bày tỏ cảm nghĩ của mình về việc này: “Không cần nói đến ba nghìn mỹ nữ, chỉ cần nói hai mươi tiểu cô nương thôi, sau khi tiến cung đều phung phí của trời! Không bằng đem tặng cho thần còn hơn.”

Lúc đó Triệu Trạm liếc hắn ta một cái: “Ở trước mặt người ngoài chớ có nói những lời này, bên ngoài đã bịa chuyện trẫm và ngươi có tư tình rồi đấy.”

“Thần không để ý.”

Dung Diệu Chân nhếch môi, để lộ ra một hàm răng trắng bóc tiêu sái: “Nếu như Hoàng Thượng là của thần, vậy hậu cung này cũng là của thần rồi!”

“Trẫm để ý, vô cùng để ý.”

Nhưng mà nói đi nói lại, nếu có thể chuyển nhượng hậu cung lại cho thần tử mà hắn yêu thích thì Triệu Trạm thật sự không để ý. Để lại Nhan Hoan Hoan cho hắn là đủ rồi.

Lời của Lưu đại nhân cứ quanh quẩn trong đầu hắn khiến hắn có chút trầm ngâm. Ái khanh đã không kiêng nể gì thay nữ nhi thỉnh cầu ân sủng rồi, nếu hắn cứ lạnh nhạt thờ ơ thì quả thật không hợp lý. Tối nay đành bãi giá Hàm Chương cung đi.

Triệu Trạm ngước mắt, sau khi nghe thái giám báo cáo thời gian: “Thời gian vẫn còn sớm, đi một chuyến đến Trường Nhạc cung trước.”

Tuỳ Tỉnh vừa tiễn Lưu Gia đi âm thầm trợn mắt, lời mà hôm nay Lưu đại nhân nói sợ rằng lại tốn công vô ích rồi.

Thánh tâm khó dò, Tuỳ Tỉnh làm bạn với vua bao nhiêu năm cũng không thể đoán trúng được.

Hoàng Thượng quyết định đêm nay ở lại Hàm Chương cung, muốn đến Trường Nhạc cung nhìn Nhan Hoan Hoan một chút rồi đi. Ngay sau đó đã đến trước cửa cung, hắn dặn dò không cần thông báo, sợ sẽ ảnh hưởng đến Quý Phi, sợ sẽ quấy rầy nàng ngủ trưa.

Chỉ là còn chưa bước vào, cách qua một cánh cửa đã nghe thấy tiếng cười nói từ bên trong truyền ra.

“Tiểu điện hạ xinh đẹp giống y như tỷ tỷ vậy. Sau này nhất định sẽ là một vị hoàng tử tuấn mỹ.”

“Ngươi đang doạ ta à? Ta có chỗ nào trông giống một chiếc bánh bao đâu?”

Tiểu Tố nằm trong lòng Nhan Hoan Hoan cũng phối hợp ê a phản đối. Ai là bánh bao cơ, mẫu thân nói đi! Mẫu thân nói to lên!

“Vừa nghe tỷ tỷ nói vậy, trông tiểu điện hạ thật sự giống một chiếc bánh bao đấy.”

Đây chính là Ôn tài nhân, người mà mỹ nhân tỷ tỷ có đổi trắng thay đen thế nào thì cũng vỗ tay tán thưởng.

“Đừng như vậy, cho dù con trai của ta là bánh bao thì cũng là một đoá kim hoa ở giữa đống bánh bao. Nào, cười một cái cho bổn cung xem.”

Triệu Trạm đẩy cửa vào, lọt vào tầm mắt của hắn chính là một cái liếc mắt của con trai ruột. Hắn chưa đầy một tuổi mà đã có thể làm ra cái động tác này có thể thấy được mức độ khinh bỉ trong lòng đã đủ để thúc đẩy hắn vượt qua sự khống chế khó khăn của cơ thể.

“...”

Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, bầu không khí hết sức xấu hổ.

“Tỳ thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”

Ôn tài nhân phản ứng lại đầu tiên, vô cùng quy củ hành lễ thỉnh an, sau đó cúi đầu. Tiểu Tố lại rất hưng phấn, hướng về phía phụ hoàng nở một nụ cười thật rạng rỡ. Một tay Nhan Hoan Hoan chống cằm, cười dịu dàng nhìn hắn: “Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”

“Ừm, trẫm chỉ tới xem một lát, không cần đa lễ.”

Triệu Trạm sải bước đi tới, ôm con trai vào lòng, vô cùng thuần thục vỗ về gương mặt hắn: “Tố Nhi đẹp trai như vậy, giống bánh bao ở chỗ nào?”

Phụ hoàng anh minh!

Tiểu Tố chớp chớp đôi mắt sáng, cuối cùng cũng có người ngăn cản mẫu thân nói bậy nói bạ rồi.

Nhan Hoan Hoan nũng nịu, dung mạo như hoa liếc nhìn hắn: “Tần thiếp cảm thấy cũng khá giống đó chứ.”

“Nếu như ái phi đã nói giống.” Triệu Trạm nhấc ngón tay nâng cằm con trai lên, hắn tỉ mỉ ngắm nghía một lượt: “Trẫm nhìn cũng thấy giống rồi.”

...

Phụ hoàng, lập trường của người...

Tiểu Tố gục đầu xuống, hắn đã tuyệt vọng với việc Quý Phi ngốc nghếch khoác lác khắp mười dặm phạm vi Trường Lạc cung rồi.

“Tố nhi tuổi còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ không giống nữa.”

Có lẽ Triệu Trạm cảm thấy bản thân mình quả thực quá không phúc hậu rồi nên hắn nói bù vào một câu, tiện thể vỗ vỗ trấn an nhi tử. Người sau không hề đánh giá cao chuyện này, uể oải quay đầu ra, chấp nhận sự thật khách quan bản thân là một chiếc bánh bao.

“Đêm nay Hoàng Thượng muốn ngủ lại sao?”

“Trẫm chỉ tới nhìn một chút, lập tức đi ngay.”

Hắn lại sờ cái mặt nhỏ tròn vo béo mập của Tiểu Tố. Triệu Trạm đang muốn trả lại con trai cho Nhan Hoan Hoan, nàng vừa đón lấy đứa bé, vừa hạ lệnh: “Lệnh Nghi, xoay người ra chỗ khác đi.”

“Vâng, thưa tỷ tỷ.”

Triệu Trạm còn không kịp cảm thấy kỳ lạ với trình độ nghe lời của Ôn tài nhân thì bàn tay vụng về không kịp đề phòng bị kéo một cái, đặt đúng vào một chỗ mềm mại.

Hắn sững sờ nhìn nàng, không kịp chuẩn bị gì cả.

Nhan Hoan Hoan nở nụ cười không đàng hoàng: “Hoàng Thượng, sờ chiếc bánh bao nào có cảm giác hơn?”

Ôn tài nhân nghe xong thì còn cái gì không hiểu nữa, nàng ta bị sự liên tưởng xiêu vẹo của mình làm cho đỏ ửng cả mặt. Thật muốn hưởng thụ cảm giác của chiếc bánh bao này đó.

Haizz, thật là tức giận.

Nhan Hoan Hoan vừa buông tay, Triệu Trạm ngay lập tức rụt tay lại thật nhanh: “Tất nhiên là... của ái phi có cảm giác hơn.”

Sau đó hắn vội vã rời đi, tốc độ giống như là chạy vậy.

Tiểu Tố đã chứng kiến thấy tất cả, hận không thể che mắt lại, không những bị hình dung thành một cái bánh bao, lại còn không so được với mẫu thân nữa chứ.

“Tỷ tỷ, có phải tỳ thiếp nên cáo lui rồi không?”

“Khoan đã.”

Nhan Hoan Hoan như có điều suy nghĩ, chờ thêm một lát sau đó triệu hạ nhân tới hỏi. Tuy rằng tai mắt của nàng ở trong cung không nhiều, nhưng tác phong ngang ngược tạo ra danh tiếng của nàng thì đều dùng ở chỗ này. Người trong cung đều biết nàng vô cùng đắc sủng, bình thường nàng muốn thăm dò cái gì, chỉ cần không liên quan đến việc của Đông Hoa cung hoặc là chuyện bí mật ở Dực Khôn cung thì đều có thể thuận lợi hỏi ra. Hoàng Thượng vừa mới rời đi nàng đã biết hắn muốn bãi giá đến nơi nào.

“Hàm Chương cung... Nếu không phải ngươi thì chính là Lưu mỹ nhân rồi.” Nàng xoa chiếc mặt bánh bao của con trai: “Lệnh Nghi, nuôi binh nghìn năm dùng trong một giờ... Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

Ánh mắt người sau nhìn lên chỗ mềm mại của nàng một cách vô cùng trắng trợn, sợ rằng còn chưa từng liếc qua Hoàng Thượng một mắt.

“E hèm.” Ôn tài nhân ngại ngùng di chuyển ánh mắt.

“Ta muốn dặn dò ngươi một việc.”

Nhan Hoan Hoan liếc nàng ta, bờ môi mang nét cười yếu ớt càng ngày càng trở nên ám muội, cả người đều toát lên sự dịu dàng. Nàng nhìn đến mức cổ họng của người ái mộ nàng căng lên, hận không thể đầu rơi máu chảy vì nàng.

“Mời tỷ tỷ nói.”

“Ta muốn ngươi đi chặn Lưu mỹ nhân.”

Vừa dứt lời ý cười của Nhan Hoan Hoan càng rõ ràng hơn, dường như đang tưởng tượng đến một cảnh tượng thú vị. Thật đáng tiếc khi không được tận mắt chứng kiến, nàng cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Ngay sau đó, nàng nói thêm một câu: “Ngươi nhớ phải mang theo cung nữ có trí nhớ tốt nhất, khi trở về kể lại một lần cho ta.”

“Vâng, thưa tỷ tỷ.”

Bị khuôn mặt tươi cười của mỹ nhân mê hoặc, Ôn tài nhân không cần nghĩ ngợi, lập tức đồng ý ngay.

Nàng rất hài lòng với sự sảng khoái của tay sai đắc lực, Nhan Hoan Hoan duỗi tay giúp nàng ta vén sợi tóc đang rũ xuống lên tai, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của nàng ta, mang theo một chút tê dại nhẹ nhàng.

“Hơi khó một chút, nhưng sau khi hoàn thành xong cho ngươi chút lợi ích cũng không phải là không được.”

Giọng nói của nàng rất thấp, giống như là vừa nói vừa cười, như hương thơm mang theo sự ngọt ngào.

Lợi ích có nghĩa là cái gì?

Bất kể là ám chỉ cái gì, thì cũng là trận sấm sét mùa xuân giáng xuống người của Ôn tài nhân, nàng ta càng thêm quyết tâm ngăn cản Hoàng Thượng đến chỗ Lưu mỹ nhân.

“Tỳ thiếp sẽ cố gắng hết sức!”

“Ngoan.”

Nhan Hoan Hoan sờ sờ đầu nàng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.