“Thật muốn biết lúc thỉnh an bọn họ đã nói cái gì.”
Cuộc sống trong cung thiếu tính giải trí, mặc dù đã có hệ thống cung cấp phim truyền hình và tiểu thuyết để giải sầu, nhưng cho dù những chuyện trên trời dưới bể có thú vị hơn đi chăng nữa, so với chuyện ông Vương nhà hàng xóm liên tục cắm sừng ba người thì vẫn còn kém xa. Nhan Hoan Hoan nằm trên giường, dáng người mềm mại như thể không xương, Đàn Vân đút quế hoa cao, còn nàng thì như người tàn phế, thức ăn dâng tận nơi chỉ việc há miệng ra: “Đàn Văn à, cuộc sống tự tại không buồn phiền như thế này thì phải kèm theo vài câu chuyện thú vị chứ, đúng không? Em có biết kể chuyện không?”
“Nương nương à, nô tỳ... không biết chữ.”
“Ờ nhỉ.”
Nhan Hoan Hoan nhớ ra, Đàn Văn đã bán mình cho Nhan phủ, nàng buồn bực: “Không phải từ nhỏ em đã được theo ta đi học sao? Mưa dầm thì cũng phải thấm đất chứ, chẳng nhẽ một chữ mà em cũng không biết?”
Đàn Văn thẹn thùng: “Nô tỳ trời sinh đã ngu dốt, hơn nữa, nô tỳ còn phải hầu hạ chủ tử, sao xứng đáng được học chữ cơ chứ? Nương nương, nếu như người muốn nghe chuyện thì để nô tỳ gọi Thu Đăng vào ạ.”
Thu Đăng là tiểu cung nữ do Hoàng Thượng ban thưởng, hằng ngày thường ở bên Triệu Tố để đọc sách.
“Ta chỉ nói vậy thôi.”
Nàng chẳng có chút hứng thú nào với tiểu thuyết Đại Tấn cả.
Cổ nhân không thiếu gì những cuốn sách hay được mài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-bieu-cam-cung-dau/3507234/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.