“Nô tỳ tạ Thái Hậu ban phạt.”
Trong Đông Hoa cung, Thái Hậu Hoàng Hậu ngồi, một đám cung phi cúi đầu mà đứng, chỉ có mình Đàn Văn cô độc quỳ ở đó.
Nàng ấy có tầm nhìn, đây cũng là cách duy nhất để nô tỳ có thể bảo vệ chủ tử -- lúc tự phạt dùng lực chút, không lưu tình, gương mặt gần như sưng phù, để người ngồi phía trên nhìn đến nguôi giận, có thể bỏ qua cho nương nương, cứ như vậy mà hoà giải.
Đàn Văn sợ chủ tử sẽ che chở chính mình, không đáng, thực sự không đáng.
Mà ở trong mắt Nhan Hoan Hoan, bênh vực người của mình, nào có cái chó gì gọi là đáng giá hay không.
Thật ra tính tình của nàng rất tốt.
Tính tình tốt, vốn không đại biểu cho việc để mặc người khác khi dễ, nâng điểm mấu chốt của mình cao lên chút, người tới thăm dò khiêu khích điểm mấu chốt của nàng, chỉ có thành tâm nói chuyện mới có thể tránh khỏi rất nhiều phiền toái và xã giao không cần thiết. Tựa như người không muốn nói “không”, “không rảnh” hoặc là từ chối yêu cầu của người khác, có được biệt danh là một người có tính tình tốt, hơn nữa còn cúc cung tận tụy trong suy nghĩ “dễ như trở bàn tay” của người khác, đến chết mới thôi, thật đáng chúc mừng.
Nàng rất ít khi thực sự tức giận, hay để mặc cảm xúc chi phối bản thân, trừ bỏ cảm xúc bề ngoài vui vẻ đến mức muốn lăn lộn trên đất ra, nàng hiếm khi lộ ra thời điểm gào khóc hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-bieu-cam-cung-dau/3507231/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.