Triệu Trạm làm như vậy, ý định rất đơn giản.
Nếu Ôn bảo lâm nương nhờ Nhan Hoan, hắn coi như tìm một người bầu bạn với nàng, cũng không cho phép nàng nuôi ong tay áo. Tuy rằng hắn muốn xử lý một cung phi không có gia thế bối cảnh căn bản không cần tiêu phí bao nhiêu sức lực, nhưng lỡ như Nhan Hoan mà biết thì nàng sẽ buồn đến nhường nào? Muốn bóp chết hết thảy các khả năng, hoặc là thay nàng gây thù chuốc oán, khiến nàng không thể không tỏ lòng trung thành với Quý Phi nương nương, như vậy nàng mới có thể yên phận ở một góc được.
Hắn liếc Ôn bảo lâm một cái, nhìn cô nương này ngờ nghệch như vậy, tựa hồ vẫn không hiểu thấu đáo dụng ý của hắn.
Hắn cho người khác lui ra, chỉ chừa lại Tùy Tỉnh và ba người hầu hạ hắn.
“Đã hiểu chưa?”
“Nếu Hoàng Thượng nói tì thiếp để ý, vậy sau này tì thiếp chính là để ý.”
Dứt lời, Ôn bảo lâm còn gật đầu như để tăng thêm sức thuyết phục.
Lời của Hoàng đế, chính là luật pháp, lúc này cho dù Triệu Trạm chỉ vào một con chó khen rằng đóa hoa này nở rất đẹp, nàng cũng sẽ vứt bỏ đi nhận thức “đây là một con chó” mà tin rằng đó là một đóa hoa biết ăn thịt ăn xương tương đối lợi hại, có thể nói là ví dụ điển hình nhất về chính sách ngu dân của đế vương.
Hoàng Thượng bắt nàng ta để ý.…
Vậy nàng ta để ý thôi! Còn vì sao phải để ý? Nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-bieu-cam-cung-dau/3507228/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.