Nhan Hoan Hoan không tiếp lời, cũng không thèm nhìn Từ Hoàng Hậu lấy một cái.
Nói lạnh mặt thì lạnh mặt, không trái với đại quy củ là được, ngươi còn dám phạt ta quỳ, tát vào mặt ta sao? Hành vi của nữ nhân nếu muốn có đức hạnh, luôn phải chịu chút nghẹn khuất.
Không ai tiếp lời, không khí trở nên rất ngại ngùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Từ Hoàng Hậu không để ý đến lúng túng nữa, không tiếp lời thì là Nhan thị đang khó chịu rồi, bị chọc trúng chỗ đau rồi chứ gì!
Người từ trước đến nay luôn đức hạnh, bỗng nhiên nếm được mùi vị ngọt ngào của việc trút giận, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Người đánh tan sự lúng túng lại là Thái Hậu.
“Ai gia vốn không cảm thấy Tố Nhi giống Hoàng Thượng, khi còn nhỏ Hoàng Thượng rất thích khóc,” vừa dứt câu, đuôi lông mày khóe mắt của bà đều là ý cười vui vẻ, giống như nói đến một con chó Kinh Ba hợp với tâm ý của bà: “Từ nhỏ lá gan của An Thân Vương đã lớn, với ai cũng cười, không hề sợ người lạ, ai gia vừa thấy thì nghĩ, Tố Nhi thật giống hắn.”
……
Không khí càng xấu hổ hơn.
Nhan Hoan Hoan suýt nữa không giữ được gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-bieu-cam-cung-dau/3356643/chuong-112.html