Chương trước
Chương sau


Triệu Trạm thực không vui.
 
Hắn rất ít khi không hài lòng. Từng người bên hắn đều cố gắng làm hắn vui, phụ hoàng mẫu hậu cưng chiều hắn, Tam đệ nịnh bợ hắn, có rất nhiều quan lại cùng tìm hoan mua vui cho hắn, thân phận Trữ quân, đại thần thanh liêm cũng phải giữ lễ với hắn, phiền não lớn nhất trước giờ, chỉ là lỡ nhắm phải đàn bà đè lên không được, hơn phân nửa là quan hệ họ hàng tôn thất mỹ thiếp.
 
Mình thật sự là quá khắc chế, Triệu Trạm có chút buồn bã mà nghĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà gần đây nhất, chuyện làm hắn thực không vui, cũng không tránh khỏi liên quan đến đàn bà.
 
Triệu Trạm muốn cất nhắc một tiểu quan mới tặng mỹ nữ cho hắn đã bị nhiều trở ngại, bên này nói không thể thay mặt Thái Tử đề cử, vị kia lại nói năm nay mức đề cử đã dùng hết, tìm tới cửa cuối cùng, đơn giản cáo ốm đóng cửa từ chối tiếp khách, khiến hắn nghẹn tới cổ.
 
Đề bạt người nhà thật ra chuyện nhỏ, đáng giận là Triệu Trạm vốn nghĩ chuyện nhỏ không tốn sức gì lại làm không được.
 
Vì chuyện nhỏ này mà đi tìm Tả tướng hỏi ra lẽ sao, Triệu Trạm không giải thích được. Lần trước đã đồng ý với mẫu hậu tạm thời không đi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, dồn tất cả ‘tinh lực’ vào Thái Tử Phi, mau chóng sinh một hoàng trưởng tôn để gia tăng lợi thế, ngồi ổn vị trí Thái Tử. Nếu mẫu hậu biết hắn với vợ bạn lại có quan hệ không thể miêu tả, lúc thỉnh an không nghe lải nhải đủ một canh giờ sẽ không thả cho đi.
 
Đối Hoàng Hậu, Thái Tử đúng là có lòng hiếu thảo, nhưng hiếu thảo thì hiếu thảo, hứng nổi lên rồi, căn bản không khống chế được mình.
 
Giống thiếu niên đã đồng ý với cha mẹ không mê game nữa, lại võng du đánh tới tấp một buổi trưa, lúc dùng hết trơn tiền net, mới hối hận, hối hận xong lần tới có cơ hội, vẫn quăng hết cả ngày vào đấy. Cám dỗ treo trước mặt Thái Tử quá nhiều, có được quá dễ dàng, thậm chí không cần mất một chút sức lực, thế là càng thêm không thể từ chối.
 
Việc nhỏ mà thôi, đổi ý cũng không gì, nhắm thấy tiểu tử kia cũng không dám làm gì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta đường đường trữ quân Đại Tấn, thiên hạ đều của phụ hoàng ta, việc nhỏ vậy còn làm không xong, biết ăn nói thế nào?” Ở trong thư phòng Đông Cung, Triệu Trạm càng nghĩ càng giận, hắn rất ít khi thất bại, một cái đinh nhỏ không như ý liền hóa to như cái cây to đâm trong lòng, khó có thể tiêu tan, chỉ có thể trút giận lên kẻ hầu người hạ: “Một đám phế vật, chẳng qua nhét thêm người vào lễ bộ thôi, có phải muốn mạng hắn đâu, trốn tránh ta dữ vậy sao?”
 
Thái giám quản sự của Đông Cung An Quế cúi đầu mà đứng bên cạnh, trong lòng thầm than Thái Tử quá tùy hứng.
 
Lúc chuyện này phát sinh gã cũng có mặt. Khi ấy Thái Tử uống rất nhiều, đầu óc nóng lên liền đẩy xuống dưới, xong chuyện, tinh trùng lẫn rượu đều được đẩy hết ra ngoài cơ thể theo phương thức không thể miêu tả rõ, nửa thân trên được phục hồi lại công năng liền thấy việc này lỗ vốn quá.

 
Nhưng đáp ứng rồi đổi ý coi sao được, hơn nữa Triệu Trạm cả đời tin rằng, cùng hậu thế trở thành một trong bốn tiêu chuẩn của Thiết ca môn ‘cùng nhau chơi kỹ nữ’ không mưu mà hợp, hắn tin là đàn bà đều để cho hắn ngủ, thành ý làm quen đã đủ rồi cứ thế sử dụng.
 
Triệu Trạm nghĩ, lễ bộ người đông đến vậy, hắn vẫn chưa nói ban cho chức vị gì, tìm cái vị trí thấp mà nhét vào rồi từ từ nâng lên là được, vừa lúc ở lễ bộ hắn cũng không có người đắc lực, nếu có thể làm tốt có tiền đồ, cũng coi như chuyện tốt.
 
Chính là không nghĩ chuyện trong mắt Triệu Trạm dễ như trở bàn tay lại đụng phải cái đinh.
 
Liên tục bị từ chối, tuy người kia không hối thúc mà chỉ ở nhà ngồi chờ tin tốt, nhưng hắn nào có từng chịu qua tức giận vậy đâu? Trước giờ nào có ai không vội vàng làm hắn vui, giờ một chút tiện nghi nho nhỏ như thế đã khó khăn, sao không bực mình được. Trong lòng chủ tử khổ, kẻ hầu hạ gặp họa theo.
 
An Quế là thái giám tâm phúc do Hoàng Hậu chọn cho hắn, tránh khỏi vạ lây, nhưng mấy gã hạ nhân trước mặt như gã thì không có thể diện đó.
 
Cũng thế, dù sao là vật hầu hạ người, muốn bao nhiêu có bao nhiêu, không hại tới mạng người thì nghỉ hai ngày lại có thể tiếp tục làm việc.
 
Lửa không bén tới người, An Quế rất thong thả.
 
Bỗng chốc Triệu Trạm hét to một tiếng: “An Quế!”
 
“Có nô tài, điện hạ có gì phân phó?”
 
An quế chạy nhanh tới, gần như không có đầu gối mà quỳ xuống, tốc độ làm người xem vừa đủ hài lòng. Tuy Triệu Trạm nổi giận lên sẽ động tay động chân, nhưng gã hiểu tính tình của hắn, chỉ cần trước tiên hạ mình thấp hết mức, hắn sẽ không còn hứng thú đạp một đạp nữa.
 
“Ta hiểu rồi,”
 
Nổi điên còn phải tìm người nghe để xả, sau khi gã đáp lại, Triệu Trạm hơi hạ giọng: “Nhất định có người ở giữa gây khó dễ.”
 
“Điện hạ là ám chỉ……?” An Quế làm ra vẻ chần chừ.

 
“Quả là đồ ngốc, ta muốn nói chuyện gì cũng không biết? Nhất định là tên tiểu tử Triệu Trạm, từ khi được cái tước vị Thân vương, đuôi hắn ngoắc tới trời luôn rồi, phụ hoàng cũng là lão hồ đồ, thế mà lại đưa việc cho hắn…… Lễ bộ không phải là chỗ trước kia hắn thực tập sao?” Tuy giống như là nói với gã thái giám, nhưng thật ra Triệu Trạm tự lèm bèm một mình, An Quế ở đó nhưng không khác gì một món đồ vật trong nhà: “Giỏi cho Triệu Trạm, chuyện của ta cũng dám nhúng tay!”
 
“Điện hạ bớt giận, chuyện này còn chờ kiểm chứng, nói Đoan Thân Vương có liên quan, chỉ sợ không ổn.”
 
An Quế nhẹ giọng trấn an, nói lời thật thì khó nghe, vì mấy vụ này tranh chấp với Nhị điện hạ quá là không đáng, lỡ lộn xộn đến trước mặt Hoàng Thượng càng không chiếm phần lý lẽ, tự nhiên đem tóc chắp tay tặng người.
 
Triệu Trạm suy nghĩ một chút, đúng là có chuyện như vậy.
 
“Ngươi nói có lý.”
“Tạ điện hạ tán thưởng, nô tỳ thẹn không dám nhận.”
“Nhưng lời này ta không thích nghe, ngươi ra ngoài lãnh mười gậy, gọi Vân Y vào hầu hạ.”
“Dạ, tạ điện hạ ban phạt.”
 
Mười gậy, thái giám thi hành hình phạt Đông Cung ngày thường đều do gã quản, động tay tự nhiên có chừng mực, so với hôm qua bị thuận tay đập chén trà vào mặt dính máu, đỉnh đầu còn ghim mảnh vỡ nhỏ, An Quế tự biết vô cùng may mắn, lập tức đáp liền, nhanh nhẹn cút ra.
 
Thư phòng yên tĩnh rồi, tâm tình Triệu Trạm lại thật lâu không tĩnh nổi.
 
Có phải Nhị đệ làm hay không, hắn không chắc, không có chứng cứ, chỉ tám chín phần. Mà ngoài hắn ra thì còn ai muốn động đến mình? Trên triều có ai mà không nịnh bợ Trữ quân hắn, dù có tránh tị hiềm mà kính nhi viễn chi*, chí ít cũng có chữ kính, hắn đã cầu đến tới cửa, sẽ không bất lực mà về.
*kính trọng nhưng đứng từ xa không dám gần
 
Gặp người khác có thể cười bỏ qua chuyện nhỏ, còn Triệu Trạm thì ghim lâu trong lòng.
 
Hạt bụi trên đất không ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng trong thế giới không dính bụi trần của hắn, một hạt cát đã làm chướng mắt giống như cái gai đâm trong ngón tay út vậy.
 

Tức giận quá à, cười không nổi.
 
Kéo tiểu thiếp ở thư phòng muốn làm một phát, nhưng trong đầu bực bội, cái mặt đáng ghét của Triệu Trạm hiện đầy trong đầu, Triệu Trạm thử vài lần, đều bị mềm xuống lúc đi vào, càng nghĩ càng phiền, Vân Y bị véo khắp eo bầm tím, đau cũng không dám kêu, chỉ cười làm lành với Thái Tử cầu xin hắn đối xử nhẹ nhàng chút.
 
“Nhẹ à?”
Triệu Trạm nghe vậy, môi mỏng nở một nụ cười lương bạc, xen lẫn khoái trá, hắn không được vui, kẻ nào bên cạnh hắn cũng phải khó chịu cùng: “Ngươi dựa vào đâu muốn cô đối với ngươi ôn nhu, hả? Gã An Quế có bị ăn gậy cũng không dám xin tha, ngươi có mặt mũi sao.”
 
“Thiếp thân không dám, thiếp thân biết sai rồi……”
Vân Y sợ tới mức nước mắt tuôn đầy, muốn gục lên đất nhận sai, lại bị hắn vòng ở trên người.
 
“Nhìn dọa ngươi kìa, sợ gì chứ? Ta đâu có ăn thịt người, chỉ nói thôi mà.”
Triệu Trạm than thở, cảm thấy vật nhỏ này buồn cười lại đáng thương.
 
Sở thích con người luôn mâu thuẫn, chẳng phân biệt nam nữ, được đối đãi mềm mỏng liền không tự trọng mà về phía tổng tài cường thế bá đạo, bỏ rơi bạn bè thân thiết đã lâu không đủ tình thú không biết làm việc, thích cô gái nhu mì, lại ghét tính cách như tượng đất không đủ hăng hái, hình dáng nhất thời, không chiếm được xao động mãi mãi.
 
Vân Y rơi nước mắt, ngực người đẹp như hoa lê dính hạt mưa, Triệu Trạm lại nghĩ tới Trắc phi của Nhị đệ.
 
Chỉ một cái thoáng nhìn hung dữ mỹ lệ không giống phụ nữ kia đã làm hắn hai chân nhũn ra, giờ nghĩ lại vẫn còn giật mình, lòng luôn nhớ tới không thể nào quên, hơn phân nửa là yêu rồi.
 
Nghĩ đến chinh phục đàn bà như vậy làm chiến ý trong hắn dâng trào.
 
Nhất kiến chung tình, ngoại trừ khuôn mặt đẹp, chính là dựa vào trí nhớ thêm thắt, yêu một nhân vật tự tưởng tượng.
 
Tinh thần vừa tới, có thể làm chuyện, cơ thiếp bên cạnh lại run bần bật, nhớ đến Nhan Trắc phi lại nhớ đến Nhị đệ, lập tức nghẹn lòng, mất cả hứng.
 
“Nơi này không cần ngươi hầu hạ, cút đi.”
 
Triệu Trạm đẩy Vân Y đang ngây ngốc không biết sai chỗ nào ra, phiền chán mà phất phất tay, cô sợ hãi quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, mới dám kéo quần áo lui ra.
 
Tam đệ biết nghe lời, không thành vật cản, chỉ có Nhị đệ.
 

Mẫu hậu khuyên mình làm tốt bổn phận, để phụ hoàng tín nhiệm lần nữa là có thể bảo vệ vị trí Trữ quân, Triệu Trạm chỉ thấy bà lòng dạ đàn bà, tóc dài não ngắn, làm việc bảo thủ chỉ giúp Nhị đệ được một tấc lại muốn tiến một thước!
 
Phụ hoàng thất vọng vì mình sao? Trong ba đứa con, ngài thương nhất là mình, một là Thân vương, một là Thái Tử, ai mới là hoàng tử phụ hoàng coi trọng nhất, quá hiển nhiên.
 
Sớm muộn cũng phải kết thúc, mà Triệu Trạm đã gấp không chờ nổi.
 
Nằm yên trong Vương phủ xem phim truyền hình Nhan Hoan Hoan không biết mình bị nhớ thương, hơn nữa lại vướng vào kế hoạch [sau khi đăng cơ phải hoàn thành mười chuyện] của Thái Tử Triệu Trạm. Đương nhiên, đối với chủ ý ban đầu vào cung cung đấu được cô hạ quyết tâm trả giá cùng hệ thống mà nói, sau khi đăng cơ được Thái Tử thu nhận, không phải là chuyện khó tiếp thu.
 
Cùng thờ một chồng với người, tiếp thu quy tắc của thời đại này, là Nhan Hoan Hoan thức thời không thể vượt qua núi cao.
 
Nhìn tới nhìn lui, không có chướng ngại tâm lý gì hết. Triệu Trạm hay Triệu Trạm, chỉ là khó khăn nhiều ít hay là diện mạo có khác mà thôi.
 
Nhìn một vòng nữa, lúc này Nhan Hoan Hoan, còn không biết tương lai Thái Tử sẽ rộng mở cửa lớn của hoàng cung đón cô.
 
Cho nên, vì hoàn thành nhiệm vụ ‘cung đấu’, đầu tiên cô cần nỗ lực giúp Triệu Trạm lên làm hoàng đế.
 
Đoan Thân Vương trong Thiên Viện Vương phủ.
 
Triệu Trạm tới càng thêm dày đặc, nếu không qua đêm cũng đến viện dùng cơm, Từ Vương Phi giận không có chỗ xả, buổi thỉnh an mỗi ngày đều cười rất miễn cưỡng. Điều duy nhất giữ phong độ cho nàng là hắn vẫn tôn trọng như trước, cùng với có thứ nàng mong đợi, có hoàng trưởng tôn.
 
Thai phụ có thể không nói đúng sai, có đứa con trai mạnh hơn tất cả. 
 
Nhan Hoan Hoan bưng khuôn mặt tuấn tú của Triệu Trạm, hắn cho rằng cô đang chăm chú nhìn đầy thâm tình, lại mang theo ba phần xinh đẹp đáng yêu.
 
Trong đầu cô thì nghĩ thầm, tiện nghi cho qua oa tử* ngươi nè, rồi hôn lên môi hắn.
“Vương gia, gần đây ngài có chuyện gì không vui thế?”
 
*quả dưa nhỏ, ở vùng Tứ Xuyên có nghĩa là kẻ ngốc, hoặc cách gọi yêu người yêu

 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.