Chương trước
Chương sau


“Bẩm Vương phi, thiếp thân cho rằng món thịt kho tàu thiếp mới ăn kia có vấn đề.”
 
Nhan Hoan Hoan hơi chau mày liễu, dáng vẻ vô cùng buồn bã sau chấn động, tuy không có Vương gia ở đây nhưng nàng vẫn diễn trọn vẹn, thể hiện đầy đủ một nỗi kinh hoàng bất an của Trắc phi vừa ăn trúng thức ăn có độc. Lúc này, nàng ngước mắt nhìn Từ Vương Phi: “Thiếp đã sai người tới Thái y cục mời Thái y tới, nếu thực sự có vấn đề, xin Vương phi nương nương thay thiếp bảo vệ công đạo.”
 
“Trắc phi nói có vấn đề là ám chỉ ý gì? Chẳng lẽ là quản sự vô ý mua phải thịt hỏng, Trắc phi chịu giày vò như thế này, ta điều tra ra đương nhiên sẽ đòi công đạo cho ngươi,”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ Vương Phi nhướng mày, nghĩ ra lời giải thích hợp lý, ám chỉ tốt nhất nàng nên leo xuống một nhịn chín lành: “Nhưng nếu kinh động tới Thái y cục, muội muội không cảm thấy không ổn sao?”
 
Vấn đề trong lời ám chỉ cái gì?
 
Đương nhiên là thức ăn có độc.
 
…… Không đúng!
 
Nhan Hoan Hoan chớp mắt, hốc mắt ướt át, nhớ lại cảm giác nhai rau thơm trong miệng, lại chớp mắt, nước mắt rớt xuống, lấy tốc độ nhanh chóng bưng tai che mặt khóc hu hu: “Từ nhỏ đầu lưỡi của thiếp thân nhanh nhạy, là mùi thuốc hay mùi thịt hỏng, thử một cái đã biết. Nếu thịt hỏng thì mùi hôi thối rất rõ, thiếp thân chỉ ăn một miếng đã nhổ ra, đúng là không đến nỗi phải mời Thái y, đấy rõ ràng là mùi thuốc, thiếp thân chỉ nếm ra mùi vị nhưng không biết là loại thuộc gì, có phải thứ hại người hay không! Chuyện này…… lỡ mà thiếp…… mang thai rồi thì sao?”
 
Một đòn ngay tim, chuẩn đến mức Từ Vương phi suýt nữa nhồi máu cơ tim.
 
“Muội muội chớ hoảng sợ……”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Hoan Hoan chặn đứng lời nàng ta, trong rối loạn vẫn rất có tiết tấu: “Thiếp thân vẫn ổn!”
 

[chúc mừng ký chủ kích hoạt bộ biểu cảm tạp hệ ‘Ta vẫn ổn! ’…… Gói biểu cảm này này cũng chẳng có tác dụng gì.]
 
Vất vả mới ấp ủ mới ra tới lệ ý, suýt chút bị hệ thống chọc cười đến nghẹn.
 
Kiếp trước Nhan Hoan Hoan như sóng tràn bờ vì đi học diễn kịch, tham gia không ít đội diễn, có một lần, trúng một bộ chuẩn Hongkong TVB thần thoại võ hiệp, chỉ có bối cảnh không có lời thoại, học mơ màng hồ đồ, kỹ thuật diễn không học được bao nhiêu, chỉ học hỏi chỗ tùy thân phận không giống nhau cứ tự biên tự diễn lời kịch thích hợp.
 
Nói tổng quát là nói hươu nói vượn, nói thô tục một chút tức là nói quàng nói xiên.
 
“Cơ thể Vương phi nương nương quý giá hơn thần thiếp, nhưng gần đây Vương gia đều ở bên chỗ thiếp thân, lỡ may thiếp thân có thai, lúc này không có cớ tìm được kẻ gian làm hại, tội lỗi này, thiếp thân phải gánh một nửa! Hận kẻ gian tâm địa ác độc không chết tử tế được, cũng là hận mình không bảo vệ tốt cho đứa nhỏ mà Vương gia ban cho,”
 
Nhan Hoan Hoan mắng cho đã trước: “Vương phi nương nương người quản hết việc nhà đã nói thì thiếp thân nghe theo tuyệt đối không dám từ chối, nhưng chỉ có chuyện này, hy vọng nương nương lắng nghe tâm sự của thiếp thân, thiếp thân không phải suy nghĩ cho mình, mà là vì Vương gia……” Nàng dừng một lát, cực kỳ lưu loát quỳ xuống: “vì suy nghĩ cho cốt nhục ạ!”
 
Từ Vương Phi bị nàng quỳ khiến cho ngây ngốc, theo bản năng đỡ nàng dậy: “Muội muội làm gì thế? Đứng lên đã, muội không sai, đừng quỳ nữa, đứng lên trước đi.”
 
“Nếu thật xảy ra chuyện, thiếp thật không còn mặt mũi gặp Vương gia, cũng không còn mặt mũi dám ngồi đâu ạ!”
Tuy miệng nói vậy, nhưng người lại theo tay Từ Vương Phi đỡ dậy nhanh nhẹn ngồi lên.
 
Nhan Hoan Hoan trên mặt hãy còn nước mắt, biết Vương phi ngoài mặt không dám manh động cũng không có tinh thần trách phạt nàng. Chỉ sợ tâm cơ hạng nặng sẽ thầm suy tính thu thập cục diện rối rắm này thế nào! Thế là nàng vô cùng đanh đá, phô diễn hết ra ngoài, nếu là trên phim truyền hình, người ta có thể dựng thành bộ biểu cảm người thiểu năng phun đạn như mưa, tay lau nước mắt miệng không ngừng kể khổ, Vương phi không muốn nghe cũng không được, bị nàng lôi kéo, ai dám động vô chỗ vật chứng trên đất cô sẽ khóc tu tu.
 
Ưu nhã thong dong mà nói lý, sẽ dễ dàng bị cuốn theo tiết tấu của người bản địa vốn am hiểu sâu sắc quy tắc cuộc chơi.
 
Về mặt này, Nhan Hoan Hoan rất rõ mình có mấy cân mấy lượng, xem mấy truyện trạch đấu trên Tấn Giang không ít, nhưng người ta có tác giả chống lưng, mấy nhân vật nhỏ bé yếu đuối đều có chỉ số thông minh cao, vai chính đều được cấp cho sát khí chống đỡ, nàng có sao? Thôi thì nàng đành dựa kinh nghiệm tự dùng lời lẽ chống đỡ, so với Vương phi thân phận có khác, làm to chuyện, có lý đều biến thành vô lý.
 
Vốn sinh hoạt nhiều năm nơi xóm chợ hỗn loạn, là một thanh niên dày công tôi luyện nguyên lý ‘phân bổ theo nháo sự’ dùng đến lão luyện, Nhan Hoan Hoan rất biết cách câu giờ trong tình huống kẻ địch hùng mạnh kề cận, hơn nữa tú tài mà gặp trẻ con ăn vạ, có lý cũng nói không rõ.

 
Cuối cùng cũng kéo được tới lúc Thái y Tần Dung Ngọc đến.
 
Ngay từ đầu nghe Trắc phi Đoan Thân Vương có bệnh nhẹ, trong lòng Tần Dung Ngọc vốn cự tuyệt.
 
Tuy hắn ta chỉ là một cục gạch trong cục Thái y, chỗ nào cần, chỗ nào dọn dẹp, làm lâu quen tay, khám bệnh thì được, chỉ có khám bệnh cho con gái trong tôn thất là phiền toái nhất. Trước tiên chưa nói đến mấy kỹ xảo trạch đấu hạ độc thành bệnh, trị hết thì thôi đi, trị không hết tuy không đến nỗi mất đầu, nhưng thanh danh cũng ảnh hưởng, hơn nữa bệnh của con gái còn đặc biệt khó xử, vọng văn vấn thiết đều không được làm đầy đủ, cùng lắm dùng 2 mắt nhìn, nhìn nhìn sắc mặt xanh trắng nam nhân của nhà họ sẽ không vui, làm như Thái y muốn vấy bẩn trong sạch của họ.
 
*tứ chẩn (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ) 
 
Trước kia có vị cao thủ, nghiễn ra kiểu dùng tơ bắt mạch.
 
Nói đạo lý có được không, người ta ra đời làm đại phu, biết nấu cơm thôi không được sao, một hai phải chơi sang thế kia? Làm chuyện mơ mơ hồ hồ vậy, sau này mấy Thái y phải sờ tay thật mới bắt mạch cho đúng phải sống sao?
 
Tần Dung Ngọc làm không được, với y thuật của hắn, bảo hắn buộc dây tơ bắt mạch, cọng dây cột cổ tay bự như dây thừng hắn bắt không ra thứ gì đâu!
 
Dọc đường, hắn ta chỉ hy vọng, Trắc phi nhà Đoan Thân Vương không làm chuyện gì đâu
 
Dùng dây tơ bắt mạch, đó là đối với mấy nương nương công chúa trong cung không thể lưu đường sống, nói cho lợi hại, chẳng qua trước khi bắt mạch thì đều phải làm thái giám thôi. Tôn thất vốn không để ý mức đó, Thái y vốn đến chữa bệnh, chỉ nghĩ đến bệnh không nghĩ sang hèn, mỗi tội mấy phu nhân cơ thiếp mềm yếu sợ phu quân ghét bỏ, kiên trì muốn dựng tấm bình phong ngăn che Thái y…… Đó đó, còn bắt bệnh cái con khỉ? Tất nhiên chỉ có thể dây dưa trấn an chút, coi như tăng ca.
 
Buồn, thật là buồn, đang buồn nửa đường gặp Đoan Thân Vương, Tần Dung Ngọc nhận ra hắn, hắn thì không nhận ra một Thái y vai vế nhỏ bé.
 
Tần Dung Ngọc lại tưởng tượng, Đoan Thân Vương trên triều nghe đồn rất công bằng, chắc là người hiểu lý lẽ.
 

Nếu là chuyện tranh chấp chốn khuê trạch, có Vương gia một bên cũng dễ xử hơn nhiều, liền bước qua thỉnh an, cùng chung đường, liền rủ cùng đi
 
Dĩ nhiên cùng đi thì có châm hơn chút, thịt kho tàu đã nguội lạnh, Từ Vương Phi nhiều lần muốn tìm lý do đem bỏ, nhưng cặp mắt Hoan Hoan giống hai vòi nước, nói khóc là khóc, đúng là không để nàng đi bỏ chạy, nếu nàng quá mức cứng rắn kiên trì dễ cho người sinh lòng hoài nghi.
 
Từ Vương Phi chỉ sợ ảnh hưởng đến cái nhìn của Vương gia đối với mình.
 
Giờ nàng ta còn ôm tia hy vọng cuối cùng, chính là y thuật gã Thái y không tinh, mùi thuốc nàng ta cho hạ lại cực kỳ nhạt, không dò ra được, ai nấy đều bình yên, hậu viện cùng nhau hài hòa.
 
Khi Thái y với Đoan Thân Vương cùng về tới phủ, còn chưa đến Thiên Viện, Từ Vương Phi đã nghe kẻ hầu tới truyền, trong lòng đập thích thịch.
 
Hỏng rồi.
 
Ngày nào Quốc Công phủ chưa rớt đài, địa vị của nàng vững như Thái sơn, nàng ta chỉ sợ, Vương gia cho rằng nàng ta không hiền từ, không còn yêu thích nàng ta, đến lúc đó mặt mũi khó coi, cuối cùng vẫn tiện cho Trắc phi.
 
Một nước sai, cả bàn cờ đều hỏng.
 
Giống như đứa nhỏ lần đầu tiên gian lận trong thi cử, từng nghe vô số lần các kiểu gian lận, cỡ nào kỳ cục cũng nghe qua, đáng ra nên coi như chuyện nhỏ, nhưng sắp tới trường thi rồi, cơ thể vẫn thành thật mà hốt hoảng. Lúc trước Từ Vương Phi chứng kiến vô số lần mẫu thân trị thiếp của phụ thân, biết rất nhiều thủ đoạn, đến khi chân chính thực hành, vẫn có chút chột dạ.
 
Chuyện này không hợp với những gì nàng ta được dạy.
 
[Nữ tắc] dạy cho nàng ta hiền huệ, cha mẹ dạy cho nàng ta hiền huệ, phải nhận thức rõ sau này lấy chồng, là thể diện của phủ Quốc Công, nỗ lực sinh nhi tử…… rất nhiều quy điều, phải hiền huệ, phải rộng lượng, hiền, hiền, hiền.
 
Nhưng mà đây lại thật trái lòng.
 
Như Quốc công phủ phu nhân vui mừng thay mặt phu quân nạp vào mỹ thiếp, nhìn rất vui vẻ, nửa là yêu, nửa là hận. Tuổi tác càng lớn, không còn thấy yêu, nhưng vẫn còn nhiều sức hận, rốt cuộc tình yêu đã dứt, mà hận thì vô cùng tận.
 
Mỗi cô nương gả vào nhà hoàng tộc hay tôn thất, phần lớn không thể ngoại lệ sẽ trải qua đấu tranh tâm lý một trận, quả thật, tiểu thư khuê các được dạy dỗ tu dưỡng đều có tầm nhìn, nhưng chỗ khiếm khuyết trong lòng, thường giống nhau không ít, chỉ coi ai có lý tính áp chế được tới đâu thôi, áp lực lâu rất dễ biến đổi trong im lặng.
 

Nghiêm túc sinh hoạt, mỗi ngày trải qua không tốt.
 
Nhưng sao Nhan Hoan Hoan từ đầu tới giờ, ngược lại có thể trải qua tương đối thư thái, cực kỳ vô lý.
 
Đoan Thân Vương bước vào Thiên Viện, tiếng hạ nhân thỉnh an vui sướng, tuy không bằng tai mắt đông đảo của Từ Vương Phi, nhưng trước khi Vương gia vào tới mà rơi một trận mưa nước mắt, Nhan Hoan Hoan vẫn có thể làm được.
 
Nàng dùng khăn tay lau nước mắt chảy đầm đìa, hai mắt sớm đã khóc đến đỏ bừng. Đôi khi, nước mắt lại là thứ trang điểm tốt nhất của mỹ nhân, vẻ yếu đuối không dấu được, thời đại chưa có thức vẽ mắt, nước mắt ướt át lên lông mi, đôi mắt lấp lánh đến động lòng người, chớp một cái, nước mắt cuồn cuộn rơi, khoa trương thì khoa trương, nhưng với người ngoài cuộc, khóc không đủ lớn tiếng, hắn cũng không có khả năng đặc biệt mà cảm nhận được cảm xúc của mình.
 
Cho dù hoảng loạn không thôi, Từ Vương Phi vẫn nỗ lực ra vẻ trấn định ưu nhã, mà thực ra nàng ta cũng đã thành công.
 
Ngay lúc này, vẻ mặt nàng vẫn không chút cẩu thả, tuy không cười, nhưng vẫn khéo léo thỉnh an Vương gia, sắc mặt mang vẻ sầu lo, không giận không nóng, tốt đến mức có thể tưởng tượng được, một nữ tử được tu dưỡng hoàn hảo mọi mặt.
 
Cho nên lúc Triệu Trạm đưa Tần Thái y ra gặp hai người, đầu tiên hắn chú ý tới Nhan Hoan Hoan.
 
So sánh thì Nhan Hoan Hoan chật vật hơn nhiều, hốc mắt chóp mũi đều đỏ hoe, trên khuôn mặt non nớt xinh đẹp nước mắt lưng tròng, khi thỉnh an hắn, cặp mắt còn ngập trong nước mắt.
 
Từ Vương Phi không rõ nàng khóc cái gì, thế là càng thêm nghi ngờ hay Trắc phi đã bí mật có thai rồi. Nếu không phải mang thai có cần vì ăn phải đồ lạ mà khóc thành thế này không?
 
Nàng ta thật sự không hiểu.
 
Triệu Trạm vừa về tới càng không thể hiểu, hắn chỉ biết Nhan Hoan thấy không thoải mái, cho gọi Thái y.
 
Nhưng tình cảnh này, còn cần hiểu gì nữa?
 
Vương gia đau lòng ai, chú ý tới ai thì người đó thắng.

 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.