Chương trước
Chương sau


Đàn Văn đỏ mặt cả đêm.
 
Sau chuyện này Nhan Hoan Hoan tự kiểm điểm lại mình một chút, đối với nữ tử ở thời đại này thì hành động buông thả mình của nàng thật sự quá càn rỡ. Nàng muốn xin lỗi, gương mặt Đàn Văn đỏ ửng chưa nguôi, vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương khom lưng: “Nô tỳ sao có thể nhận lời xin lỗi của tiểu thư được? Tiểu thư chớ làm nô tỳ khó xử.”
 
Nói xong, nước mắt rưng rưng muốn tuôn ra nhưng lại thấy cử chỉ này không phải phép nên kìm nén đỏ bừng cả mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhan Hoan Hoan tất nhiên là không biết nên khóc hay cười, nàng vốn định xin lỗi nàng ấy chứ chưa từng nghĩ ngược lại còn làm Đàn Văn sợ tới mức khóc luôn. Hai người sớm chiều ở cùng nhau nên đáng lý ra phải hiểu rõ tính tình của đối phương, Đàn Văn vẫn cảnh giác tưởng rằng chủ tử đang mỉa mai bản thân mình nên dĩ nhiên phải khép na khép nép rồi. Nhan Hoan Hoan chỉ biết than thầm rằng mẫu thân đúng là biết dạy dỗ nô tỳ, rồi nhỏ nhẹ trấn an: “Được rồi, nhìn xem dọa tới em rồi, ta là loại người hở ra là đánh chửi nô tỳ sao?”
 
“Cho dù tiểu thư có đánh em thì cũng là dạy bảo, nô tỳ xin chịu, trong lòng phải cảm kích, tuyệt đối không phải là lỗi của tiểu thư.”
 
Đàn Văn cúi đầu, khiêm nhường cúi thấp đầu xuống.
 
Nhan Hoan Hoan thấy thế lại càng thêm hứng thú, nàng nâng cằm vừa nhọn vừa mềm mại của nàng ấy lên.
 
Đàn Văn là đại nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư, nơi nào cũng đưa theo, việc nặng thì không tới lượt nàng ấy, bàn tay cũng tinh tế hơn nha đầu khác huống chi là một khuôn mặt. Nhan Hoan Hoan ép nàng ấy nhìn thẳng mình, ngữ điệu ngạo mạn bình thường, lời của nàng giống quả táo cắt đôi, thấm đẫm vị ngọt thanh của thiếu nữ: “Ta nghe nói, lúc La di nương không vui thì thích quăng chén trà vào gấm lụa hồng của bà, nói vậy những đó sống không dễ chịu gì.”
 
Không biết dụng ý của chủ tử, Đàn Văn chọn lời lẽ êm tai chút để nói: “Nô tỳ chỉ có một người chủ tử là tiểu thư, cuộc sống của người khác có vui vẻ hay không thì cũng không liên quan tới nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn tiểu thư sống vui vẻ thôi.”
 
“Nha hoàn hạ nhân chịu phạt đánh là bình thường sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, tiểu thư.”
 
“Hình như ta chưa từng đánh Đàn Văn, em muốn bị ta đánh sao?”
 
Trong chốc lát Đàn Văn rất khó xử thật sự không đoán được  vui giận của chủ tử: “Chỉ cần tiểu thư thấy vui……” Bị Nhan Hoan Hoan nhéo cằm nàng ấy không hề né tránh chút nào mà còn ngoan ngoãn để nàng niết trong lòng bàn tay. Cuối cùng là tuổi còn nhỏ lại còn thân thiết với chủ tử nên nhỏ giọng nói thêm: “Nô tỳ chỉ sợ tiểu thư đánh đau tay.” Đây chính là cách làm nũng xin tha mạng.
 
Chủ tử dạy dỗ hạ nhân không cần lý do, giống thân phận La Di nương ở trước mặt Lý thị vẫn là vẻ mặt kẻ nô tỳ gắng chịu nhục mà nở nụ cười xòa. Bình thường trong thiên viện của mình không vui thì quăng chén trà, cho dù Lý thị nổi giận với nàng ta cũng chỉ nói chuyện quăng vỡ chén trà là ‘xa hoa lãng phí’, huống chi là bảo bối của lão gia phu nhân nhất thời nổi hứng muốn kiếm chuyện với nô bộc.
 
Nhìn thấy điệu bộ cực kỳ đáng thương này thì Nhan Hoan Hoan cảm thấy đúng là mình đùa hơi quá rồi.
 
Nàng chỉ muốn nhìn rõ sự phục tùng của Đàn Văn là cưỡng ép hay là thành kính từ tận đáy lòng.
 
Trong mấy tiểu thuyết xuyên về cổ đại xa xưa, nữ chính luôn muốn dạo kỹ viện. Nữ giả nam cũng phải đi là tò mò muốn nhìn mấy hoa khôi nghiêng nước nghiêng thành, muốn nhìn cái gọi là eo thon trong lòng bàn tay. Nhan Hoan Hoan không có hứng thú với nơi bán người, nàng thường nhìn quen những người bên cạnh mình, đột nhiên nổi hứng thú với thứ nhìn say mê-- như muốn biết nô tính có thể cắm sâu bao nhiêu vào trong người.
 
Người khác thì nàng không biết nhưng trên người nô bộ được nuôi trong nhà như Đàn Văn hiển nhiên đã thấm sâu vào xương tủy rồi. Như vậy thì nàng yên tâm rồi.
 
Nhan Hoan Hoan buông tay ra chuyển sang vuốt ve gương mặt nàng ấy, bàn tay thiếu nữ nho nhỏ chạm trên mặt vừa mềm vừa lạnh: “Trêu cho em vui thôi, sao ta nỡ đánh em chứ, Đàn Văn nghe lời như vậy, đánh rồi thì ta còn phải tìm mẫu thân kiếm người khác, có ích thì cũng không quen tay như em…… Vừa rồi ta nhéo em có đau không?”
 
Cằm bị nàng nhéo ban đầu đã hiện rõ một dấu vết đo đỏ.
 

Nói không đau thì chắc chắn là giả nhưng Đàn Văn bị tiểu thư nhìn chằm chằm thì mặt đỏ như gấc, giọng như muỗi kêu: “Nô tỳ không đau.”
 
“Vậy thì tốt rồi,”
 
Nhan Hoan Hoan bật cười, ôm nàng ấy vào trong lòng: “Nếu như Đàn Văn đau thì ta sẽ đau lòng.”
 
Đánh một cái tát xong cho quả táo ngọt là mua chuộc lòng người a?
 
Nàng cũng không nghĩ quá nhiều, nuôi thú cưng cũng phải đùa giỡn, ngày tháng trong khuê các buồn chán này cũng chỉ có thể xem nha đầu là sủng vật thôi.
 
Ở một bên khác, trong thâm cung.
 
Triệu Triệt có ý kết bè phái với hoàng huynh nên trong lời nói cũng ít nhiều có ý lấy lòng, và đương nhiên là kẻ sau dùng đến hắn ta nhưng vẫn đối xử với hắn ta bằng thái độ không nhanh không chậm. Khi Hoàng Thượng có ý mỉa mai, Triệu Triệt vẫn có niềm tin bất diệt với hoàng huynh, Lương phi sợ làm hoàng đế không vui, lúc nhắc nhở nhi tử cũng nói hắn ta nhất định phải thuận theo Thái Tử.
 
Sau khi hồi cung, Triệu Triệt vội vã vén mành lên hỏi tiểu thái giám: “Hoàng huynh đâu?”
 
“Hồi bẩm điện hạ, Thái Tử đã hồi Đông Cung rồi ạ.”
 
“……”
 
Nét mặt Triệu Triệt tối sầm lại hất mành xuống: “Quay về Vĩnh Hòa viện.”
 
Trước khi trưởng thành hoàng tử Đại Tấn đều ở Vĩnh Hòa viện, ban ngày đi học, buổi tối đúng giờ về viện, đều có thái giám ghi lại thời gian ra vào trong một quyển dày cộp không được có một sai sót nào. Hoàng đế bỗng nhiên hỏi một ngày, quản sự công công của Vĩnh Hòa viện nhất định phải lập tức báo cáo thời gian hoàng tử về viện của ngày hôm đó-- Có thể kẻ hầu hạ có thể thăng địa vị đều có trí nhớ tốt, đầu óc không linh hoạt thì đều không thể lừa gạt trước mặt quý nhân được.
 
Mấy khi được xuất cung với Thái Tử ca ca cứ tưởng là mối quan hệ được siết lại gần rồi, không ngờ rằng hoàng huynh vẫn lạnh nhạt như vậy.
 
Mỗi triều đại đều có phép tắc khác nhau, trước kia hoàng tử chưa trưởng thành thì không thể ngồi bộ liễn ở trong cung, sau khi tân đế lên ngôi đã sửa lại phép tắc này. Triệu Triệt ngồi trong bộ liễn, đuổi thái giám vốn hầu hạ bên cạnh hắn ta xuống khỏi bộ liễn đi bộ, khuôn mặt tuấn tú của hắn âm u, con mắt mờ ảo quay cuồng trong sự tức giận.
 
Đều là họ Triệu dựa vào đâu mà hắn có thể hành động độc đoán như vậy chứ?
 
Còn không phải được Hoàng Hậu mà ra, có mẫu thân tốt lại được phụ hoàng yêu thích sao? Phụ hoàng yêu thích là có thể mặc ý làm bậy sao?
 
Nghĩ đến đây, Triệu Triệt không khỏi có hơi nhụt chí.
 
Nhưng không phải hay sao? Hoàng đế yêu thích thì có thể muốn làm gì thì làm. Đều phải cam chịu số phận mà thôi.
 
Ba huynh đệ đều là sinh mạng cao quý nhất trên đời, có cha là thiên tử nhưng cũng vẫn phải ngồi trong bộ liễn nghiến răng nghiến lợi ngưỡng mộ ghen ghét người nào đó, tiếc nuối không nguôi mà tự khuyên bản thân phải chấp nhận số mệnh. Trong nạn đói, dân tị nạn chết đói, nô bộc thì bị lỡ tay đánh chết, thiếu nữ bị chơi đến chết ở kỹ viện, đây đều là số mệnh riêng của từng người.
 
Số mệnh của Triệu Triệt không tệ. Lúc sinh ra, phía Nam được mùa nên năm đó sống vui vẻ náo nhiệt, phụ hoàng không phải không thích hắn ta.
 
Ít nhất so với Nhị ca cùng mẹ thì hắn ta được yêu thích hơn. Nghĩ tới Nhị ca, tâm trạng của Triệu Triệt tốt hẳn lên. Con người luôn cảm thấy được an ủi từ những người và chuyện càng bi thảm hơn, thấy mình còn may mắn khi không phải rơi vào tình cảnh đó thì trong lòng dễ chịu đi rất nhiều.
 

Triệu Triệt thổn thức không thôi, Thái Tử không thích Nhị ca, e rằng đợi ngày phụ hoàng quy tiên, Nhị ca cũng không còn ngày tháng vui vẻ nữa.
 
Dù sao vẫn là gà cùng một mẹ, hai người rất giống nhau, đôi mắt hắn ta to hơn một chút, từ nhỏ thích cười, gặp ai đều cười hì hì nhìn càng dễ mến hơn nhiều. Mẫu phi cũng thương hắn hơn Nhị ca âm trầm.
 
Lúc này, Triệu Triệt nhắm mắt lại, khuôn mặt thanh tú vẫn còn nét trẻ con phủ một tầng u ám, suy nghĩ làm cách nào cho Thái Tử vui lòng. Đều là do Nhị ca.
 
Hắn còn tưởng rằng bảo bối lục lạc của hắn có gì huyền diệu, nên nhân lúc hắn tới Thượng thư phòng đã sai người lấy về từ phòng ngủ của hắn tặng cho Thái Tử. Khi hoàng huynh nhận được thì vẻ mặt cũng có hứng thú còn hiếm khi cầm trong tay nghiên cứu một lúc, nhưng thấy vẻ mặt sau đó của hoàng huynh có lẽ cũng không tìm được nguyên do nào-- Nhị ca đúng là khó hiểu, đúng là không đoán nổi hắn đang suy nghĩ gì.
 
Triệu Triệt nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến rối như tơ vò, lại nhớ đến cô nương có sức mạnh phi thường gặp được ở trong thành lúc chiều. Tới giờ hắn chưa thấy qua cô gái nào khoẻ như vậy, nhìn thì mỏng manh yếu đuối, chẳng lẽ là con nhà võ sao? Không biết nếm thử thì có mùi vị thế nào, ti tẩm với nữ quan ban đầu còn thú vị nhưng sau này nhiều quá nên chẳng còn thú vị nữa rồi.
 
Hắn ta càng nghĩ thì trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu giống như nam tử vừa ý một con robot chức năng siêu việt mà tạo hình lại rất đẹp vậy, tò mò mới mẻ thế là muốn chiếm làm của riêng.
 
Dù sao nghĩ một chút cũng không phạm pháp.
 
Trở lại Vĩnh Hòa viện, xuống khỏi bộ liễn, nô bộc quỳ một hàng thỉnh an hắn ta. Trong mắt Triệu Triệt, sự tồn tại của những người này cũng như đồ vật trong nhà, sự nhún nhường của bọn họ sẽ không để hắn ta đắc ý chút nào, khuôn mặt tuấn tú khiêm tốn sáng sủa nhưng trong lòng lại lơ lửng theo ánh mắt của nữ tử ấy, nàng nói cái gì ấy nhỉ? Kêu kẻ lừa đảo kia mau cút đi à? Ai, quay cuồng không phải càng tốt……
 
Ánh mắt tự do của Triệu Triệt bỗng khựng lại rơi xuống một gương mặt giống mình cách đó không xa.
 
“…… Nhị hoàng huynh.”
 
Trước giờ hắn ta giấu không được chuyện gì, nghĩ đến ‘trò đùa dai’ của mình, khi chào hỏi Triệu Trạm thì giọng điệu giảm ba phần.
 
Triệu Trạm nhìn hắn ta, mặt mày lạnh nhạt im lìm, đôi mắt giống như ẩn giấu toàn bộ trời đông giá tuyết khiến Triệu Triệt nhìn mà sợ muốn rùng mình, hắn nhếch khóe môi lên không hề báo trước-- thế là trong nháy mắt tuyết tháng mười kia hóa thành gió ấm thổi qua mặt biển: “Tam đệ đa lễ rồi, đệ với ta hà tất phải khách khí như thế?”
 
“Lễ nghi không thể bỏ qua.” Triệu Triệt ngượng ngùng tiếp lời, huynh đệ cùng mẹ còn lạnh nhạt hơn với Thái Tử.
 
Hoàng đế vẫn luôn cho rằng Lương phi không biết dạy dỗ nhi tử, điểm này thật ra không nhìn lầm, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, không cách nào cho hai nhi tử sự yêu thương ngang nhau không phải là ép bọn hắn bất hòa sao? Nhưng mà lỡ như cặp huynh đệ này mà bện thành một sợi dây thừng thì sợ rằng sẽ trở thành lực cản cho Thái Tử, cho nên huynh đệ Triệu Triệt Triệu Trạm mà bất hòa thì ông ta thấy vui hơn.
 
Về điều này Triệu Trạm suy nghĩ cẩn thận rồi nên không còn vừa ngưỡng mộ vừa độ kị với đệ đệ như lúc nhỏ nữa.
 
Không có yêu, cũng không có hận.
 
Hắn ta coi mình vì đối thủ cạnh tranh, vậy yêu từ đâu mà ra?
 
Chẳng qua là bị phụ hoàng coi là quân cờ thao túng, bắt đầu hận từ đâu?
 
“Nếu lễ nghi không thể bỏ, ta tin rằng Tam đệ cũng biết thế nào là không hỏi mà lấy, lại đi làm trộm,” Triệu Trạm ngừng cười: “Sao biết rõ còn cố phạm?”
 
……
 

“Đệ đệ biết sai, chỉ là chưa từng thấy đồ chơi mới lạ thủ công như thế nên nghĩ có lẽ là Nhị hoàng huynh mang từ ngoài cung vào, vì thấy thích thú nên... nhất thời mê muội, có lẽ huynh trưởng sẽ không trách tội đệ chứ?”
 
Tuy nói vậy, Triệu Triệt lại không sợ chút nào.
 
Thái Tử đang được vua cưng chiều, hắn ta vì muốn làm đại hoàng huynh vui mà phạm lỗi cho dù là vì ghét Nhị ca cũng được, Đại hoàng huynh nhất định sẽ bảo vệ hắn ta, nếu không mà truyền ra ngoài thì sau này hắn ta sao có thể lấy lòng người khác nữa? Một cái lục lạc mà thôi, phụ hoàng bận rộn chính sự căn bản sẽ không nhúng tay vào việc cỏn con này.
 
Nghe thì rất trẻ con, nhưng lại ngấm ngầm chỉ là một sự dò xét thôi.
 
Lục lạc trong phòng ngủ có thể bị người lấy đi không một tiếng động, thể diện để đâu rồi? Hôm nay ngươi lui một thước, ngày mai một thước này sẽ trở thành của người khác. Chẳng qua là thấy hắn cứ không nói gì thì nghĩ rằng Nhị ca không thích so đo cùng người khác, dễ bắt nạt mà thôi.
 
Triệu Trạm hiểu rõ đạo lý này cũng biết rằng Tam đệ chắc chắn hắn sẽ không so đo tính toán.
 
“Nhị ca sao nỡ trách tội đệ được?”
 
Giọng hắn nhẹ nhàng, tình cờ trùng hợp với dáng vẻ nổi giận của cô nương có duyên gặp mặt một lần nào đó, trong khi Triệu Triệt đang thở phào thì hắn lại nói: “Chỉ là hành vi không hỏi mà lấy vẫn không thể chấp nhận được, Tam đệ đang ở tuổi học hành rồi, mỗi ngày đọc nhiều sách thánh hiền như thế, sư phó cũng đã dạy, không phải lúc để nói một câu đùa thì lấp liếm quá khứ được. Mất lục lạc là chuyện nhỏ, với tình nghĩa huynh đệ chúng ta, đừng nói là một cái lục lạc nhỏ cho dù Nhị ca có mua một xe lục lạc cho đệ rảnh rỗi ném chơi cũng được.” 
 
“Nhưng đệ vì ham chơi sai tiểu thái giám vào phòng ngủ của Nhị ca là mê muội mà quên mất cả ý chí rồi,” Triệu Trạm thở dài, dáng vẻ quả thực là chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép: “Hơn nữa nghe nói Tam đệ không chỉ lấy chơi còn đưa lục lạc cho Thái Tử điện hạ nhỉ? Thái Tử điện hạ sao có thể mê muội với thứ đồ chơi này sao, Tam đệ, việc này đệ làm thật sự không thích hợp rồi.”
 
Triệu Trạm nói không nhanh từng chữ rất rõ ràng, tầng tầng lý luận hợp lý áp chế Tam hoàng tử tới không thở nổi.
 
Nói cho cùng cũng chỉ là thiếu niên nên nhanh chóng lộ ra vẻ sợ hãi: “Đệ đệ cũng không biết nghiêm trọng như vậy……” Mím môi thấp giọng xin tha: “Đệ đệ biết sai rồi, không nên ham chơi lấy đi thứ Nhị ca yêu thích, mong Nhị ca khoan dung.”
 
Nghe vậy, Triệu Trạm nghiêm túc: “Cũng không phải thứ ta yêu thích gì, chỉ là không đành lòng thấy Tam đệ vì chuyện vụn vặt mà làm hỏng chuyện lớn thôi, nếu đệ thật lòng biết sai, Nhị ca cũng không làm khó đệ nữa, bỏ qua đi vậy.”
 
Nghe hắn nói vậy, Triệu Triệt còn hơi nghi ngờ, hắn ta còn tưởng rằng Nhị ca kiên cường, giơ cao đánh khẽ như vậy để làm gì? Hắn ta vô cùng nghi ngờ nhưng người ta đã nói buông tha tất nhiên hắn ta sẽ không truy cầu trừng phạt, thế là sau cảm tạ Nhị ca thì rời đi.
 
Chỉ còn lại một mình Triệu Trạm trên môi còn nụ cười nhàn nhạt, thoáng nhìn thấy dễ gần hơn lúc bình thường rất nhiều.
 
Lục lạc chỉ là tiện tay nhặt được đúng là không phải thứ quan trọng.
 
Hắn chỉ ghét người khác lấy đi vật mình sở hữu mà thôi, huống hồ mục đích bọn họ vẫn là ghét bỏ hắn nên khiến hắn không vui.
 
Tuổi tác củahụ hoàng đã cao, theo lý mà nói đã nên suy xét tới việc người kế vị, dù Thái Tử đã được định sẵn nhưng một ngày chưa thành đều có thể thay đổi.
 
Triệu Trạm hiểu rõ, người sắp mất đi thì sẽ càng sợ người khác tranh đoạt với mình. 
 
Dù cái ‘người khác’ kia chính là nhi tử của mình cũng như vậy.
 
Trước kia quyền lực không đến tay, không có thời gian bận tâm hậu cung, bây giờ nắm chắc quyền lực trong tay thì bắt đầu lưu luyến, lúc trước lập Thái Tử thì tin cậy, nhưng làm ‘quân’ lâu như vậy, có người bên cạnh ra oai quân chủ với người khác còn kết bè phái, phụ hoàng sẽ có cảm tưởng thế nào? Là vui mừng, hay là…… sinh nghi?
 
Chưa từng có ai dạy Triệu Trạm như vậy, mấy việc này, không có tác dụng gì trong sách thánh hiền. Hắn thậm chí nhận ra rằng sách thánh hiền dạy mình làm người tốt hoặc làm hoàng đế tốt, nhưng nếu muốn làm hoàng đế thì có lẽ trước tiên bản thân phải làm kẻ ác, tính kế phụ thân huynh đệ nắm bắt quyền lực. 
 
Trời còn chưa sáng đã đến thượng thư phòng, chỉ để học đạo lý thánh hiền. Học xong rồi, sẽ bắt đầu học làm ác như thế nào.
 
Thật may là về mặt làm một kẻ ác, Triệu Trạm tự cho là mình rất có thiên phú.
 
Để xem hoàng huynh có thể bay cao đến đâu, nếu là không đủ cao thì thần đệ không ngại nâng huynh một phen đâu.
 
Triệu Trạm cụp mi, ánh mắt sâu thẳm khó lường.

 
Sự chèn ép giữa hoàng tử theo cơ thể dần gầy yếu của hoàng đế, từ âm thầm tới hiện rõ ra mặt, ngay cả Nhan Thanh cũng nghe ngóng được, bị muội muội hỏi nhiều lần nên càng nói nhiều hơn. Nhan Hoan Hoan nghe không hiểu lắm-- Nàng đã từng đóng nhiều vai cung nữ trong cung nhưng lại chưa nghiên cứu kịch bản diễn của đàn ông, nếu để nàng nói ra một cái kế có thể tranh đoạt thiên hạ thì nàng cũng không thể nói nổi một cái kế.
 
Diệu kế không nhiều, phần lớn thời gian người chỉ đấu vì mạng hoặc là vì ác mà thôi.
 
“Đại ca, mưu kế ở chốn hoàng cung thâm sâu, muội muốn về nông thôn.”
 
Nhan Hoan Hoan chỉ nói bừa thôi vậy mà không ngờ lại vang lên một tiếng ting, trong đầu cũng vang lên giọng nói vui vẻ của hệ thống.
 
【 chúc mừng ký chủ kích hoạt bộ biểu cảm mưu tính, đạt được [túi gấm mưu tính]x1, bất cứ lúc nào mở ra sử dụng sẽ có cơ hội nhận được một lần mưu tính người khác 】……
 
Được đó, mưu kế này gian thật.
 
Ở thời đại này, mưu kế còn dùng để hình dung động tác võ thuật, Nhan Thanh tuy rằng đoán được ý của muội muội nhưng vẫn cảm thấy không nên nói, hắn gõ vào cái trán của nàng: “Nói xằng về thiên gia, muội chán sống đấy à.”
 
“Có đại ca là đủ rồi, muốn sống làm gì?”
 
Hai tay Nhan Hoan Hoan che trán, lời nói êm tai không mất tiền cứ việc rải, Nhan Thanh tuy vẫn răn dạy nàng nhưng tâm tình lại tốt hơn gấp đôi-- Nàng sớm thấy rõ rồi, đại ca thích nghe nhất là lời ngon tiếng ngọt, nói quá một chút còn có thể thưởng thức vẻ mặt ửng hồng của Nhan công tử đệ nhị nghiêm túc của Nhan phủ.
 
Tán gẫu vài chuyện thường ngày với đại ca, suy nghĩ Nhan Hoan Hoan bay theo chiếc túi gấm, rốt cuộc là mưu tính thế nào, dùng khi nào thì thích hợp?
 
Sau khi đại ca rời đi, nàng thậm chí còn thử xem có thể dọa nạt ra mấy cái túi gấm nữa hay không.
 
“Thâm tình xưa giữ không được chính là mưu tính lòng người.”
 
“Con đường dài nhất mà ta từng đi chính là đường mưu kế của anh.”
 
“Chân thành hơn một chút, bớt mưu tính đi một chút.”
 
Loại tình huống như độc thoại một mình này thì hệ thống cũng không thèm để ý tới nàng.
 
Nhan Hoan Hoan ngay lập tức cảm thấy rất tổn thương.
 
‘Hệ thống có phải cậu đang chơi đùa tình cảm của tôi không?’
 
【 Sao có thể chứ, ký chủ, tôi không thu phế liệu. 】
 
‘…… Cậu sắp mất đi ký chủ của cậu rồi.’
 
Lúc này, hệ thống mới giải thích: 【Kích hoạt kỹ năng của gói biểu cảm cần gặp được và xuất hiện tác dụng hóa học trong lòng ký chủ, chỉ cần có tình cảm, cho dù nói ‘mẹ mày sắp bùng nổ rồi’ cũng sẽ có hiệu quả kinh người. Ký chủ còn phải nghiên cứu thêm nhiều, tôi tin ký chủ sẽ bộc phát ra năng lượng càng lớn hơn trong nghịch cảnh. 】
 
Đấy, đó chính là không thể ở nhà tùy tiện mà thu được kỹ năng đâu.
 
Bỏ qua ví dụ mẫu của hệ thống khiến người khác khó xử kia đi, Nhan Hoan Hoan tập trung sự chú ý vào [túi gấm mưu tính], nếu đã chỉ có một thì phải dùng cho hợp lý, vậy thì đáp án quá rõ ràng rồi còn gì quan trọng hơn việc tuyển tú chứ?
 
Nhan Hoan Hoan quyết định muốn mưu tính hoàng đế một lần.

 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.