Chương trước
Chương sau


Thiếu niên thản nhiên liếc nhìn nàng một cái.
 
Đến gần rồi mới nhận ra tuổi của hắn cũng xấp xỉ đại ca, nam nhi ở tuổi này phát dục chậm hơn nữ tử nên nhìn chiều cao không khác biệt lớn. Nhan Hoan Hoan không ngại tiến gần bắt chuyện, một phần lớn mật không sợ chết, một phần thì thân phận của thiếu niên nếu cẩn thận đoán cũng sẽ không cao tới mức nào đó-- quý nhân thật sự sao có lại đứng một mình ở nơi đây được.
 
Nàng đoán đúng một nửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không phải.”
 
Hắn khẽ mở môi mỏng, giọng nói cũng lạnh lùng
 
Nghe nói người môi mỏng đều bạc tình, mười tiểu thuyết thì có tới chín nam chủ môi mỏng như sống đao, thiếu niên còn chưa nảy nở, da trắng như tuyết, nhìn đôi mắt đen láy nhưng khiến người ta có cảm giác u ám chưa từng thấy, vừa nhìn đã không khiến người ta yêu thích nhưng lại rất khôi ngô.
 
Lúc này, thiếu niên nhếch khóe môi, nở một nụ cười điềm đạm như thần yêu người đời: “Nhìn ta giống như người muốn nhảy hồ tự sát sao?”
 
Không đợi Nhan Hoan Hoan mở miệng thì hắn đã nói tiếp: “Người ta nói mắt trẻ con sáng trong nhất, xem ra đúng là ta không nên sống hời hợt với đời."
 
…….Có người nói lời vô nghĩa hay như huynh vậy sao?
 
Mỗi câu của thiếu niên đều lộ sự u ám lúc nói chuyện cũng không vênh váo, Nhan Hoan Hoan đoán rằng hắn là đứa trẻ không nhà nào thương yêu, lá gan càng lớn hơn nữa: “Vì sao huynh nghĩ vậy?” Nàng buồn chán càng hăng hái bắt chuyện nhiều hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia trên Weibo, có một học sinh cấp ba gửi tin nhắn riêng tư muốn tự sát, đúng lúc Nhan Hoan Hoan đang đợi tới lượt ở phim trường nên nhiệt tình an ủi* cậu học sinh cấp 3 muốn tìm cái chết kia, cuối cùng thì người không còn muốn chết nữa mà còn trở thành đàn chủ hội hậu viện của nàng cùng với một thành viên duy nhất.
 
*Nguyên văn "心灵鸡汤" dịch theo mặt chữ là canh gà tâm hồn, nhưng có thể hiểu nôm na là một món ăn bồi bổ tinh thần, chủ yếu là để cổ vũ hay khích lệ những người gặp stress hay khó khăn trong cuộc sống.
 
Thiếu niên liếc nàng một cái.

 
Nhan Hoan Hoan đoán không sai, hắn u ám nên không được trưởng bối yêu thích, đúng là một suy nghĩ nặng nề-- Nhưng mà lòng dạ lại không sâu sắc để đóng vai rộng rãi với đời, mới nửa vời cực kỳ xấu hổ. Hai người đoán thân phân của nhau nhưng thiếu niên lại nhìn ra được địa vị của nàng sẽ không cao.
 
Tuy bản thân hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác nhưng trong cái vòng luẩn quẩn người càng hiển quý thì càng hẹp, có tư cách ra vào hoàng cung, để tránh va chạm quý nhân, cho dù chỉ là nhìn một cái từ xa ở đại tiệc cũng nhớ như in từng khuôn mặt đã từng gặp. Có ai cố tình giấu mặt giờ lại không muốn yên thân mà tự nhiên chạy lại hỏi hắn có phải muốn tự tử không chứ?
 
…… Nếu hắn thật sự nhảy hồ trong phủ Quốc Công, e là phụ hoàng cũng chỉ nghi ngờ có phải hắn muốn đả kích thế lực của Thái Tử thôi.
 
Thiếu niên kìm nén hồi lâu rồi lại nhìn Nhan Hoan Hoan chưa tới 9 tuổi, còn là con gái, nói với nàng thì nàng cũng không hiểu.
 
Nhưng cẩn thận cân nhắc, cuối cùng hắn cũng bộc lộ hết ra giống như kể chuyện không liên quan đến nhau vậy. 
 
"Mọi người trong nhà ta đều rất thích ăn vải.”
 
Hắn đắn đo một chút: “Quả vải hiếm thấy, không thể cất lâu, khó giữ cho tươi, đưa tới kinh thành thì giá trị xa xỉ, trong nhà chỉ có người được phụ thân yêu thích nhất mới có thể độc chiếm tất cả quả vải, ăn uống thỏa thích. Ta thèm vị ngon của nó đến nhỏ dãi, đáng tiếc không muốn tranh đoạt nên ta tự nói thích quả lê hơn, dần dà, mình cũng sắp tin rồi nhưng người khác vẫn không tin, rất nghi ngờ ta có ý muốn đoạt quả vải hắn sắp có được.”
 
Đổi lại nữ hài bình thường khác, lúc này chỉ sợ đã đau đầu nhức óc hoặc là tò mò loại quả vải hiếm lạ này có mùi vị thế nào rồi. Nhưng kiếp trước Nhan Hoan Hoan ăn vải tới mức nhiệt cả miệng đã sớm ngấy rồi, với chỉ số thông minh của người trưởng thành như nàng, sao nghe không ra ẩn ý trong lời nói của thiếu niên được. Nàng thầm nghĩ rằng mình đúng là thật cơ trí đây không phải là chuyện con vợ lẽ bị thất sủng sao?
 
Nàng hào hứng hắng giọng thậm chí còn muốn thêm một Buff* cho bản thân. 
 
*gia tăng trạng thái
 
Lui ra sau, ta sắp bắt đầu ra vẻ rồi đây!
 
【Chúc mừng ký chủ kích hoạt gói biểu cảm tạp hệ, chỉ cần ký chủ liên tục nói ra lời có thể ra vẻ thành công thì sẽ tự động tăng thêm tính thuyết phục 30%, nếu như bị vả mặt thì trạng thái sẽ tự động biến mất. 】
 
Nhan Hoan Hoan cười khẩy một tiếng trong lòng, chỉ cần da mặt đủ dày thì ai có thể vả mặt lúc nàng nói hươu nói vượn chứ?

 
Nói đùa!
 
Ngay lập tức thu lại vẻ mặt, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn thiếu niên.
 
“Làm người ấy mà quan trọng nhất là vui vẻ, làm chuyện mà mình thích, nói ra nguyện vọng sẽ bị cười nhạo, mới đáng theo đuổi, cho dù cuối cùng cầu mà không được cũng không cảm thấy hối hận vì mình chưa chiến đã bại.”
 
Hắn hơi ngạc nhiên giương mắt nhìn ánh mắt bình tĩnh sáng ngời của Nhan Hoan Hoan: “Nói thì dễ nhưng nếu tranh đoạt thất bại không phải một câu nói đùa là có thể bỏ qua được, sợ là tánh mạng cũng khó giữ được.”
 
“Sống mà không vui, chết có gì sợ chứ?”
 
Bởi vì điều kiện kinh tế lúc nhỏ, Nhan Hoan Hoan không đọc sách nhiều, ba tháng đi học ở Bạch Lộc Đường đã là đỉnh cao trong học thuật của nàng. Thứ mà nàng biết là kiến thức ngoài xã hội hay từng trải qua thời đại vòng bạn bè và "Peguin Space"*, lúc này nhân tiện an ủi: “Đường dù dài nhưng đi từng bước một cũng có thể đi hết, còn đường cụt dù có cố sức chạy hai chân cũng không thể đến đích…… Có thể huynh nghĩ lầm năng lực của bản thân không đủ, không đủ để hái trái, nhưng mà sai lầm chỉ là tiếc nuối tạm thời nhưng bỏ lỡ là tiếc nuối mãi mãi!"
 
Mấy câu như này trước kia Nhan Hoan Hoan lướt đầy trong vòng bạn bè, cũng thường đính kèm quảng cáo. Có thể thịnh hành một thời gian dài đương nhiên quy luật của nó bền lâu không yếu đi, ở thời hiện đại xem chán rồi, nhưng nghe lần đầu vẫn bị tẩy não, ngày nào cũng ngâm nga lặp lại có thể có tác dụng thần kỳ với việc tự lừa dối mình.
 
Thiếu niên im lặng, trong chốc lát hắn cong khóe môi, sự lạnh lùng như lớp vỏ bọc giấu bản thân dường như nứt ra để lộ chất lỏng sâu và đen mà chua xót: “Sao muội biết ta không vui? Nói không chừng là ta thật sự thích quả lê, không cưỡng cầu quả vải không có duyên với ta."
 
Đối phương nghi ngờ đáng lẽ nên nói một câu ‘ta nhìn ra bi thương dưới nụ cười của huynh’ cứng nhắc hay là nở nụ cười ấm áp cảm động đất trời xuất hiện nhiều trong tiểu thuyết Đài Loan nhỉ?
 
Không!
 
Nhan Hoan Hoan bắt đầu lừa người, tốc độ hoạt động của đầu óc nhanh tới mức bản thân nàng cũng sợ.
 
Ánh mắt nàng kiên định không đổi, khuôn mặt nhỏ non nớt, giọng nói mềm mại nũng nịu mà bé gái có nhưng lại có một sức thuyết phục không hiểu đâu ra lay động tới tâm hồn không kiên định của thiếu niên.
 

“Nước mắt dối trá sẽ làm tổn thương người khác. Nụ cười giả dối sẽ làm tổn thương chính mình.”
 
Trích lời kinh điển của Doju trong 《Lelouch nổi loạn》.
 
Thiếu niên đã đọc qua vô số sách thánh hiền. Hắn tư chất thông minh, đáng tiếc con trưởng sớm đã danh chính ngôn thuận được lập Thái Tử rồi, mẫu phi lại yêu thương đệ đệ kém hắn một tuổi, chỉ muốn hắn trợ giúp cho Tam đệ tranh đoạt, chưa từng nghĩ tới hắn có…… chí hướng đó hay không. Chỉ là nghe qua nhiều thánh hiền nói như thế, quân thần nói, đạo làm người cũng chưa từng đâm phải chỗ đau như lời đứa trẻ trước mặt này nói cả.
 
Đâm tới mức hắn vừa đau vừa sưng, lồng ngực giống như có một cảm xúc khác lạ gì đó, muốn phá kén ra.
 
Thiếu niên buông hàng mi.
 
Sự trầm mặc giống một bức tường bảo vệ vắt ngang giữa hai người, bên này sông là nàng vui vẻ có ý tốt không biết đau khổ bằng lời nói dí dỏm vô cùng bình thường chiết thành một viên mứt hoa quả đưa cho hắn đứng lặng im ở bên kia sông. Mà hắn sinh ra giữa bốn bức tường cao, trải qua tất cả chua xót, nếm được một muỗng ngọt như tia sáng nhỏ lóe trong sương mù làm đáy lòng thiếu niên bừng tỉnh khỏi sự kiềm chế của mãnh thú.
 
Hắn không phải làm không được, chỉ là không dám làm.
 
Vì tránh để huynh đệ bất hoà, sau khi lập Thái Tử được chọn, hoàng đế vẫn luôn cố ý chèn ép hoàng tử dư thừa này, như vậy chờ Thái Tử kế vị, mới dễ dàng trưng ra lòng nhân từ đề bạt một lần. Người ta nói không có tuổi thơ trong thâm cung nhưng đứa trẻ khoảng 10 tuổi, dưới sự giáo dục, cho dù có tâm tư khác cũng bị câu thực, càng không có người dám nói với hắn những lời khích lệ rõ ràng không cần chịu trách nhiệm như thế.
 
“Phụ thân huynh trưởng của muội là ai?”
 
Hắn vốn muốn hỏi tên nàng nhưng lại cảm thấy dù gì cũng là cô nương nhà người ta, sợ dọa nàng chạy mất nên khéo léo đổi câu hỏi thỏa đáng hơn.
 
Nhưng Nhan Hoan Hoan lại càng hoảng sợ, chả nhẽ có câu nào nói không xuôi tai khiến hắn bực muốn đi cáo trạng sao?
 
Nàng nghĩ lại, một người con của vợ lẽ có thể làm gì nàng chứ? Nàng cũng chưa nói cái gì đại nghịch bất đạo: “Cha ta là Nhan Học Sĩ, đại ca ta…… Tên đại ca không tiện nói cho huynh nhưng tên ta là Nhan Hoan, sau này huynh muốn tìm ta đi chơi sao?”
 
Hàn lâm học sĩ? Thảo nào không nhận ra hắn.
 
Không ngờ rằng nàng nói tên lưu loát như thế, thiếu niên nhoẻn miệng cười, nụ cười lộ ra nhan sắc thanh tú như làm tan tuyết mùa đông: “Tên của ta cũng không tiện nói cho muội, Nhan cô nương đã có hôn phối chưa?”
 
……
 
Lúc này Nhan Hoan Hoan thật sự giật mình: “Việc hôn phối, há có thể tự quyết định được?”

 
Nhưng mà hắn quên mất, tiểu nha đầu như nàng với không tới phụ hoàng tứ hôn, là phải vào cung tuyển tú.
 
Nghĩ đến cô nương bản thân khó lắm mới thuận mắt có khả năng bị tuyển làm cung phi tú nữ, hắn thầm không vui, nếu hắn biết nàng một lòng muốn công lược cha mình chỉ sợ hắn sẽ sa sầm cả mặt.
 
Thấy nàng tuổi còn nhỏ, cách thời gian tuyển tú chắc cũng là năm sáu năm.
 
Có đủ để hắn tranh không?
 
Người từ nhỏ chưa từng ăn thịt sẽ không vì một câu thịt kho tàu của người khác mà thèm, chưa từng biết về biển sao trời mênh mông thì đứng đáy giếng cũng có thể ngắm cảnh trăng sáng chỉ là một khi đã sinh ra tâm tư chia lợi, dụ.c vọng sẽ lớn mạnh với tốc độ không thể nào tưởng tượng.
 
Nói là nhất kiến chung tình, sao có thể chứ? Hắn chỉ là muốn mà thôi.
 
“Có lý,”
 
Mi mắt thiếu niên dài phản chiếu trước ánh mắt trở thành cái bóng mà cười càng dịu dàng lãng nhiên: “Là ta lỗ mãng, Nhan cô nương…… Có duyên gặp lại.”
 
Như một con thú mới học được chiêu giấu đi nanh vuốt, bày ra vẻ khiến người lơ là phòng vệ.
 
Nhan Hoan Hoan không nghi ngờ hắn, nghĩ rằng mình an ủi thành công nên cảm thấy hôm nay đã làm một việc thiện, đúng là cổ đại sống như Lôi Phong*, sau khi cáo biệt thiếu niên thì theo đường cũ quay lại đứng bên cạnh Lý thị. Lý đón lấy nữ nhi đang chạy tới phía mình, lục lạc vàng trên bím tóc lắc qua lắc lại: “Hoan Hoan con đi đâu vậy? Nương lo muốn chết.”
 
*Ý nói thích giúp đỡ người khác
 
Nàng nhỏ giọng giải thích: “Con ra gốc cây đại thụ hóng mát, vất vả mãi mới quay về được,” lại làm nũng thêm một câu cho qua chuyện: “Nương, Hoan Hoan nhớ người.”
 
Quả nhiên, nghe nữ nhi nói nhớ mình Lý thị cũng không thể nói mấy lời dạy dỗ nữa mà chuyển sang hỏi nàng có đói bụng không, sắp nhập tiệc rồi, nếu như đói thì cứ ăn tạm chút gì đó lót bụng trước. 
 
Vừa mới dứt lời, bà kinh ngạc thốt lên: “Hoan Hoan, sao lại thiếu một chiếc lục lạc trên bím tóc của con rồi?"

 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.