Nhận được ánh mắt của Gia Bảo, Hoài Nam cũng hơi liếc mắt sang nhìn cậu bạn, vẻ mặt ngơ ngác biểu thị mình cũng không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Hắn lúc này bất giác quay sang nhìn Thiên An, thấy gương mặt cậu có hơi cứng lại, trong lòng âm thầm cảm giác được chuyện xấu lập tức khó chịu nhìn sang Châu Anh.
“Bạn của tôi? Sao tôi không nhớ vậy?”
Bị hắn nói thẳng làm Châu Anh có chút ngại ngùng, hai tay cô để dưới bàn khẽ đan các ngón tay vào nhau vân vê, nhỏ giọng giải thích.
“Có lẽ lâu quá nên cậu không nhớ, mình là cô bé ở nhà cạnh bên nhà bà ngoại cậu á, lúc trước mấy dịp nghỉ hè cậu hay về đó chơi…”
Hoài Nam khẽ chau mày, mông lung bắt đầu nhớ lại, quả thật có chuyện hắn về ngoại chơi, nhưng dường như chỉ có hai ba lần vào lúc hắn tầm 5 đến 7 tuổi, các mùa hè sau đó hắn đều ở lại đây để chơi với Thiên An.
Lại cố gắng đào sâu hơn vào ký ức lúc ở nhà ngoại, hắn dường như cũng nhớ đến chuyện mẹ kêu mình ra ngoài chơi với những người bạn bằng tuổi xung quanh, nhưng hắn ngoài Thiên An ra thì chẳng có hứng thú chơi với ai nên chuyện có cô bé bằng tuổi ở nhà kế bên hắn chả có ấn tượng gì.
“Vậy sao, tôi không biết, tại tôi có về đó hai ba lần thôi, tôi nhớ mình cũng không có làm thân với ai ở đó vì thế việc cậu gọi tôi là bạn từ nhỏ hình như không đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-ban-la-chong/3541501/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.