“Tao… tao về đây, mẹ gọi về ăn cơm rồi.”
Hoài Nam nhướn mày nhìn cậu, miệng hơi cười cười làm cậu quê muốn độn thổ. Thiên An cũng tự thấy lý do mình đưa ra rất kỳ cục, mới có 9 giờ hơn thì ăn cái gì.
May sao Hoài Nam tốt bụng không làm khó cậu, hắn xoa đầu cậu một cái rồi đứng dậy, nhặt gói quà từ dưới sàn lên để lên bàn học rồi mò lấy cái áo trên giường mặc vào.
Thiên An thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy, mở nhanh chốt cửa rồi phóng như bay ra ngoài. Hoài Nam nhìn cậu bạn chạy trối chết cũng chỉ biết lắc đầu cười, âm thầm vui mừng cảm thấy cơ hội của mình đang được nâng cao.
Từ hôm đó, trong tuần nghỉ của Thiên An luôn có cái bóng Hoài Nam kè kè bên mình.
“Ê thằng kia, sao qua ăn ké nữa rồi, không sợ cô Ngọc Anh chửi hả?”
Thiên An vừa nhai miếng trứng chiên trong miệng, vừa chằm chằm nhìn cái tên đã ăn trực cơm nhà mình suốt ba ngày nay.
Không để Hoài Nam trả lời, Thu Thảo đưa tay cốc nhẹ vào đầu con trai nhắc nhở.
“Cái thằng này, bộ dạo này bị đãng trí hả? Hôm bữa không phải nói rằng ba mẹ Hoài Nam và nhóc Hoài Phong đi du lịch năm ngày à, thằng bé nó ở nhà tự nấu ăn thì không ổn lắm nên mẹ kêu qua đây ăn còn gì.”
Thiên An ngẫm lại, hình như có chuyện này thật. Cậu lại đưa ánh mắt nghi ngờ sang nhìn cậu bạn đang toe toét miệng cười ở đối diện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-ban-la-chong/3509195/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.