Cả đám nhốn nháo nhìn tờ giấy trên tay Thiên An, phải để cậu lườm một cái mới ngoan ngoãn ngồi im, nhưng vẻ mặt vẫn còn hóng hớt lắm, Thiên An bó tay thở dài một tiếng.
“Vào tiết rồi, cái này mai đầu giờ tao phổ biến, đứa nào ý kiến thì liệu hồn.”
Cả lớp gật đầu tán thành rồi nhanh chóng ổn định để chuẩn bị vào tiết, thân thì thân nhưng sợ thì vẫn phải sợ nha.
....
Thiên An đang nằm ngủ trưa, phòng máy lạnh nó phả giữa cái thời tiết nóng rực của ngày hè gần đến, ta nói nó thoải mái, nó chill cực kỳ, ấy vậy mà bên tai cậu cứ nghe loáng thoáng giọng của đứa nào đấy. Vốn ngủ cũng không sâu mấy, thế là Thiên An ngồi bật dậy, đi thẳng đến cửa sổ để xem mặt đứa nào đang phá đám.
Vừa mở của ra liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của thằng bạn thân. Kể ra nhà kế nhau cũng có lợi lắm ấy chứ, cửa sổ phòng cậu với cửa sổ phòng Hoài Nam ở đối diện nhau, cách nhau áng chừng hai mét, đêm đêm hai đứa muốn nói chuyện là cứ thò đầu ra là xong, lâu lâu có đồ ăn thức uống ngon thì ném qua cho nhau là chuyện thường ngày của hai người rồi.
Bị phá giấc ngủ nên Thiên An có hơi cáu, cậu gãi gãi cái đầu xù của mình, đe dọa Hoài Nam bằng cái giọng vẫn còn mơ ngủ của mình.
“Tốt nhất mày có lý do chính đáng để gọi tao, nếu không tao quăng cây chổi qua đó liền.”
Hoài Nam chống tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-ban-la-chong/3458739/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.