Khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, em nhận ra thời gian đã trôi qua quá nhanh. Nó đã để lại vài nếp nhăn ở đuôi mắt và vài đốm tàn nhang trên gương mặt.
Em nhớ tới những người từng quen biết, những người đã ra đi quá sớm, những người quan trọng, những người đã làm em cười hay khiến em khóc...
Em nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc, cả những lúc cảm thấy cô đơn. Em nhận ra rằng mỗi người đều tự tạo nên con đường riêng của bản thân. Và cuộc đời của từng cá nhân đều có nhiều giai đoạn... Mỗi giai đoạn đều khác nhau, mỗi giai đoạn đều có hương vị và màu sắc riêng của nó.
Ừ, em đã biết, cuộc sống chính là một chuỗi kỷ niệm được cất giữ cùng với đủ đầy cảm xúc...
Ừ, em đã biết, trong dòng chảy nhân duyên giữa người và người với nhau, không có sự ngẫu nhiên và cũng không có gặp gỡ nào là vô nghĩa. Ai đó xuất hiện trong đời mình chắn hẳn là để mình được Trả (món nợ cảm xúc còn vương),được Học (cách yêu mà không đánh mất mình) và được Buông (nhẹ nhàng như bông hoa nở hay chiếc lá rụng đúng mùa).
Ừ, em đã hiểu! Khi đã trả đủ và học đủ, không còn cần gặp nhau nữa thì buông là thời điểm cánh cửa nhân duyên ấy khép lại.
....
Tháng Mười Hai, vài ngày cuối của năm
Khiến tâm hồn nhiều bồi hồi, xao xuyến
Những cảm xúc khó thành lời, lưu luyến
Chút mong chờ, chút lo ngại bâng quơ.
Tháng Mười Hai, tôi viết vội bài thơ
Cho nỗi nhớ, cho cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-nha-cua-nang/5066179/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.