Sở Vãn Tình giật mình khỏi giấc mơ. Cô mở mắt ra thì đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh.
Cô nhoài người.
"Sao vậy?"
Sở Vãn Tình không trả lời, tay cô sờ lên mặt anh.
Thượng Quan Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ trên mặt mình.
"Nói anh nghe đã xảy ra chuyện gì?"
"Em... Em vừa nhìn thấy một cô gái rất giống em. Còn một người nữa giống anh nhưng chỉ khác một chút là, người đó..."
"Mơ thôi. Cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Em cứ vui vẻ hạnh phúc bên anh là được rồi."
Sở Vãn Tình thấy cũng đúng. Chắc hẳn là thời gian này gặp khá nhiều chuyện kì lạ nên cô mới như vậy thôi. Không phải hiện tại cô đã ở cạnh anh rồi sao.
"Ừm! Em biết rồi."
Trong lòng cô lại cảm thấy một chút nghi ngờ. Lúc đầu, mỗi lần cô đến gần anh dường như anh rất đau đớn. Không bao lâu thì lại trở lại bình thường. Có phải là có chuyện gì đó không? Nhưng dù cô có hỏi thế nào anh cũng sẽ không nói. Cô yêu anh cũng không vô tâm đến mức như vậy.
[...]
Cổ trấn Ẩn Du.
Thượng Quan Điền trở về thì bức tượng thần ở nơi cấm địa đã tan thành mây khói. Ông ta không biết Thượng Quan Nhất đã giở trò gì. Bức tượng mà nói chính là linh hồn của anh theo ngàn năm kết thành. Sao có thể tự dưng biến mất một cách kì lạ như vậy.
"Chủ nhân! Chúng tôi ở bên ngoài chỉ thoáng thấy một luồng khí từ bên trong thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3643766/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.