Tay vị thuật sĩ ấy cứ siết chặt mảnh ngọc màu đen. Rõ ràng ông ta còn mong đợi hơn cả ông nội Sở. Dường như bí mật của ông ta đều nằm trong mảnh ngọc bội.
Ông ta nhìn ra ngoài lẩm bẩm.
“Nếu lần này cũng không phải. Liệu rằng phải chờ đến bao giờ nữa.”
Ông nội Sở quay sang.
“Ngài đang chờ cái gì?”
Vị thuật sĩ hồi phục tinh thần.
“Tôi đang nghĩ cách mở phong thủy cho Sở gia đời đời hưng thịnh. Tôi đang lo lắng, nếu cậu ấy không phải người chúng ta đang tìm kiếm thì lại phí công của ngài.”
“Ra là như vậy.”
Đi thêm một đoạn đường, ông ta lại lên tiếng.
“Sở gia cứ để tôi xuống ở đây. Tôi có một số việc cần tìm hiểu rõ ràng hơn. Sau khi có kết quả, tôi sẽ báo lại với ngài.”
Ông nội Sở gật đầu.
Chiếc xe dừng lại.
Ông ta bước xuống, gật đầu xoay người rời đi.
Ông nội Sở cũng không phải dạng dễ dàng tin tưởng vào ai vô điều kiện.
Vừa thấy vị thuật sĩ đi xa, một người đàn ông lạ mặt bước theo.
[…]
Quay lại phía Sở Vãn Tình.
Cô không biết anh bị gì, cả người anh đều lạnh toát. Tựa như hình xăm gần khóe mắt lại rõ ràng hơn còn phát ra ánh sáng.
“Nhất! Đừng làm em sợ mà. Anh tỉnh lại có được không?”
Sở Vãn Tình thật sự rất sợ. Cô thật sự cảm thấy bất lực vô cùng. Giờ bên ngoài đang mưa lớn có thể nhờ ai đây.
Cô nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559227/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.