Sở Vãn Tình thét lên, mồ hôi trên trán ướt đẫm cả gương mặt.
“Gặp ác mộng à?”
Sở Vãn Tình vội vàng cởi cúc áo anh ra để kiểm tra.
“…” Thượng Quan Nhất.
Sở Vãn Tình liền thở hắc ra nhẹ nhõm. Nhưng lúc này, cô mới hồi phục tinh thần ngẩng mặt lên nhìn anh, ngượng ngùng.
“Em, em… Không phải ý đó đâu.”
Miệng thì nói như vậy nhưng tay vẫn còn đặt trên ngực anh. Mà cảm giác này quả thật rất…
“Vậy ý em là gì?”
“Em…”
Cô vội gục đầu xuống, tay có chút luyến tiếc rút lại. Nhưng bả vai anh cũng có hình rất giống với nơi khoé mắt.
“Em xem một chút được không?”
“Xem gì?”
Thượng Quan Nhất có chút không tự nhiên, tay cố gắng siết chặt lại như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Sở Vãn Tình nhỏm người dậy, tay sờ lên bả vai anh.
“Sao hôm đó em không thấy?”
Thượng Quan Nhất biết cô là nói đến cái gì. Anh kéo áo lên.
“Có gì để xem đâu.”
Sở Vãn Tình nhìn tơ máu trên tay anh có chút lo lắng. Cô nắm lấy tay anh.
“Anh sao vậy? Đây là gì? Có phải anh bệnh rồi không?”
Anh rút tay lại.
“Không, không có gì.”
Anh đứng dậy, bước vào trong phòng tắm.
Tiếng nước vang lên.
Sở Vãn Tình vẫn ngơ ngác nhìn theo. Càng lúc mình lại càng cảm thấy khoảng của hai người rất xa. Lại không biết đó là gì? Thượng Quan Nhất! Thật ra, anh có bao nhiêu bí mật?
[…]
Bờ sông Tây An.
Vân Hà nhìn cô gái trước mặt lên tiếng.
“Tại sao chị lại bị thương?”
“Liên quan gì đến cô.”
“Có phải, chị đã tìm được tung tích của thiếu chủ.”
Vân Hà vẫn cố dò hỏi.
Cô ta nhếch môi cười lạnh.
“Cô đừng nghĩ đến việc lấy tung tích từ tôi. Loại sơ đẳng như các người làm sao có thể tìm được thiếu chủ. Tôi phải tự đi tìm thôi.”
Vân Hà nhìn vết thương vẫn còn rỉ máu của cô ta.
“Thiếu chủ đã từ bỏ nguyên thần của mình để giữ lại phần hồn của người cậu ấy yêu. Vì câu hứa kiếp sau… Liệu rằng, ngài ấy có dễ dàng từ bỏ.”
Cô ta càng nghe càng trào phúng.
“Cô thì biết cái gì.”
“Đúng là tôi không biết. Nhưng tôi lại rất nể phục ngài ấy. Bất chấp tất cả vì người mình yêu.”
“Cô… Nếu câu nói này lọt vào tai chủ nhân. Trừng phạt của ngài ấy sẽ khiến cô phải hối hận với lời mình nói.”
Cô ta tức giận rời đi.
Vân Hà nhìn theo.
Ấn kí của thiếu chủ càng lúc càng rõ ràng hơn. Chắc hẳn là phông ấn sắp được hoá giải rồi. Nhưng thiếu chủ đang ở đâu?
[…]
***
Sở Thị.
Sở Vãn Tình bước vào cổng công ty.
Lúc này, mọi người đang bàn tán về cô.
Tất nhiên, một thiên kim thất thế thì chẳng có gì khiến họ phải sợ cả.
“Nghe nói nhị tiểu thư vì một người chẳng ra gì mà ức hiếp đại tiểu thư.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]