Sở Vãn Tình thét lên, mồ hôi trên trán ướt đẫm cả gương mặt.
“Gặp ác mộng à?”
Sở Vãn Tình vội vàng cởi cúc áo anh ra để kiểm tra.
“…” Thượng Quan Nhất.
Sở Vãn Tình liền thở hắc ra nhẹ nhõm. Nhưng lúc này, cô mới hồi phục tinh thần ngẩng mặt lên nhìn anh, ngượng ngùng.
“Em, em… Không phải ý đó đâu.”
Miệng thì nói như vậy nhưng tay vẫn còn đặt trên ngực anh. Mà cảm giác này quả thật rất…
“Vậy ý em là gì?”
“Em…”
Cô vội gục đầu xuống, tay có chút luyến tiếc rút lại. Nhưng bả vai anh cũng có hình rất giống với nơi khoé mắt.
“Em xem một chút được không?”
“Xem gì?”
Thượng Quan Nhất có chút không tự nhiên, tay cố gắng siết chặt lại như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Sở Vãn Tình nhỏm người dậy, tay sờ lên bả vai anh.
“Sao hôm đó em không thấy?”
Thượng Quan Nhất biết cô là nói đến cái gì. Anh kéo áo lên.
“Có gì để xem đâu.”
Sở Vãn Tình nhìn tơ máu trên tay anh có chút lo lắng. Cô nắm lấy tay anh.
“Anh sao vậy? Đây là gì? Có phải anh bệnh rồi không?”
Anh rút tay lại.
“Không, không có gì.”
Anh đứng dậy, bước vào trong phòng tắm.
Tiếng nước vang lên.
Sở Vãn Tình vẫn ngơ ngác nhìn theo. Càng lúc mình lại càng cảm thấy khoảng của hai người rất xa. Lại không biết đó là gì? Thượng Quan Nhất! Thật ra, anh có bao nhiêu bí mật?
[…]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559225/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.