Lúc này, Sở Vãn Linh mới lên tiếng. Giọng điệu như kiểu bảo vệ em gái nhưng chẳng khác nào cầm dao cứa vào nỗi đau người khác.
"Ông nội! Ông đừng trách Vãn Tình. Chắc do cháu không quan tâm đến cảm giác của em ấy. Nên Vãn Tình suy nghĩ không thông tìm bừa một người nào đó để... Mà không phải. Chắc là do tên đó muốn tìm lợi ích gì đó của Sở gia. Vì vậy, mới cố tình dụ dỗ em gái. Ông nội, ông tha cho Vãn Tình được không?"
Sở Vãn Tình lắc đầu, cô thật sự không biết gì cả.
"Cháu im miệng. Tránh sang một bên. Nếu không đừng trách ông đánh luôn cháu."
"Cháu..."
"Chị Vãn Linh! Chị không cần lo lắng cho em. Em không sao đâu."
Sở Vãn Tình nhìn cô ta nói.
Cô ta tỏ vẻ đau lòng, cố gắng hạ thấp giọng nhắc nhở.
"Ông đang giận nên mới như vậy. Em cứ nhận lỗi là được, ông sẽ bỏ qua thôi."
Sở Vãn Tình thật sự rất sợ bị đánh bởi chiếc roi da của ông. Nhưng cô không làm gì mà. Chuyện đó, nghĩ đến đầu cô lại đau rồi. Cô cũng không biết giữa hai người...
Chợt ánh mắt hướng về phía anh.
Ông nội Sở nhíu mày. Đây thật sự là loại người gì? Ông không chấp nhận được, kiểu bị người khác xem nhẹ.
"Đưa nó sang đây."
"Vâng!"
Hai tên vệ sĩ liền bước đến.
Tất nhiên, một người thương tích đầy mình như anh làm sao có thể tránh được họ.
Sở Vãn Tình cũng giật mình trước cách họ đối xử với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559200/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.