Trong lúc Hàn Nguyệt vật lộn với những con MS thì bên này ba người còn lại cũng vô cùng chật vật, súng mang theo đã sắp hết đạn, cả ba đã thấm mệt mà xung quanh những con BAzombie vẫn không ngừng lao đến. Lăng Tuệ Khiêm liên tục nã đạn vào đâu những con BAzombie, tuy chúng không còn trí thông minh như con người nhưng BAzombie có sức lực lớn và khá nhanh nhạy nên vô cùng khó đối phó, Lăng Tuệ Khiêm lau mồ hôi trên trán xoay người nói với Hàn Nguyệt:
- Nguyệt mau vào đưa người ra.
Quấn chặt những con MS lại, Hàn Nguyệt kêu những người bên trong mở cửa ra, chạy vào trong cô thấy Hàn Hạo đang ngồi co ro trên giường, vì căn bệnh Progeria quái ác mà Hàn Hạo không khác một ông lão, da nhăn nheo, thân hình gầy guộc. Nhìn em trai đau yếu mà Hàn Nguyệt trào nước mắt:
-Hạo, Hàn Hạo em có khỏe không? Chị đến đưa em về nhà đây.
Đứa trẻ gầy còm ngẩng khuôn mặt "già nua" lên nhìn về phía Hàn Nguyệt giọng nghen ngào:
-Chị, em sợ lắm, em muốn về nhà với ba mẹ với chị…
Xoa đầu em trai và lau đi giọt nước mắt sắp ứa ra nơi khóe mắt, Hàn Nguyệt mìm cười:
-Ừ chúng ta sẽ về nhà nhưng ngoài kia rất nguy hiểm em phải nghe lời người lớn và mạnh mẽ lên thì mới có thể thoát khỏi đây được, hiểu không?
Hàn Hạo run run:
- Em sợ lắm nhưng…nhưng em sẽ cố gắng để không là gánh nặng cho mọi người.
- Ngoan lắm.
Hàn Nguyệt quay sang nói với hai người trong phòng:
- Khải Phong anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goa-phu-den/70109/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.