Không khí trên bàn ăn trở nên kỳ lạ.
"Mấy đứa biết nhau hết đó à?" Bà tám xuyên lục địa kinh ngạc.
Phương rời ánh mắt khỏi Lan Nhi, tủm tỉm cười. "Dạ, em với chị Trang là..."
Còn chưa dứt lời, em đã chép miệng. "Là bạn đại học, đó giờ cũng không mấy khi liên lạc. Chị Phương toàn bận mà, đâu rảnh rỗi đâu."
Phương cứng họng, chỉ biết trân trân nhìn em.
"Bận thế cơ hả? Thế mà chị tưởng hai đứa thân nhau lắm." Chị Yến vừa nhai nhồm nhoàm, vừa buôn dưa cà, "Chứ cái con Nhi này dính con Trang như cứt với đít ấy."
"Ơ kìa, đang ăn mà." Tôi lắc đầu cười khổ.
"Ờ ha, chị quên mất ở đây có em gái mới vào chưa quen được phong cách của tụi mình."
Em rất vui vẻ, gắp sang bát tôi toàn miếng thịt kho mỡ vì em không thích ăn. Tôi đã quen thuộc, cũng chẳng từ chối.
Thế nhưng Phương vội vã ngăn lại. "Chị Trang bị đau dạ dày mà, ăn như vậy sẽ bị khó chịu bụng ấy."
Em trừng mắt, có vẻ như sắp nổi giận rồi. Tôi nhanh chóng lên tiếng: "Không sao, thời gian chị ở viện thì Nhi cũng là người duy nhất chăm sóc, em ấy hiểu chị cần những gì."
Em ngẩng mặt, khoé miệng cong lên, cũng không nói thêm gì, nắm lấy tay tôi dưới gầm bàn.
"Này, sao chị cứ nhìn ra hai đứa mày là một đôi vậy?"
Bà tám xuyên lục địa bỗng rống lên, làm cả tôi và Nhi đều giật mình.
"Giống lắm hả?" Em háo hức hạ giọng hỏi.
"Ừ, có tướng phu thê đấy."
Sắc mặt Phương rõ ràng không tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/go-ba-tieng-noi-yeu-em/1113878/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.