Đau, thật sự rất đau.
Tôi ôm lấy bụng, mồ hôi nhễu trên trán. Mấy hôm nay tôi không ăn uống được gì, chợp mắt một lúc cũng gặp ác mộng, căn bản đã ép cho dạ dày biểu tình.
Quá giờ tan tầm đã lâu, văn phòng chỉ còn lác đác vài bóng người. Đèn điện đã tắt, ai nấy còn ngồi lại tự bật đèn bàn để làm việc. Mấy hôm nay tôi đều tự nguyện tăng ca, dù thật ra cũng chẳng có mấy bộ hồ sơ gấp cần giải ngân muộn. Bởi vì tôi thật sự sợ về căn hộ của mình, sợ đối diện với cô đơn trống vắng.
Cộc, cộc, cộc.
Ba tiếng quen thuộc vang lên, tôi giật mình nhướn mi, theo phản xạ gọi. "Nhi?"
Nhưng lại không phải.
"Chị Trang, chị có sao không?" Không ngờ Hà vẫn còn ở lại văn phòng, em đứng cạnh bên bàn tôi, gương mặt thanh tú trở nên bối rối, "Mấy hôm nay trông chị nhợt nhạt quá. Dạ dày chị không tốt ạ?"
Tôi gượng cười, lắc đầu. "Chị không việc gì. Sao muộn rồi em còn chưa về?"
"Dạ, em xem nốt bộ hồ sơ rồi cũng chuẩn bị về luôn đây."
Thấy em vẫn còn tần ngần đứng bên, tôi hỏi: "Sao vậy? Cần chị giúp gì sao?"
"À không, chỉ là có cái này cho chị."
Hà đặt xuống trước mặt tôi một ổ bánh mì còn nóng hổi. Em gãi đầu nói: "Chị ăn tạm đi rồi còn uống thuốc nhé. Đừng bỏ bữa, có hại cho dạ dày lắm."
Trong lòng tôi ấm áp, mỉm cười với cô bé. "Cám ơn em nhé."
"Dạ không có gì chị. Vậy em về trước nha."
"Ừ, đi đường cẩn thận."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/go-ba-tieng-noi-yeu-em/1113867/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.