Tới nơi đã là hơn hai mươi phút sau.
"Nhi đâu chị?" Tôi vội vã kéo tay chị Yến trong phòng hát nhốn nháo. Hình như bà chị này cũng đã bắt đầu mơ màng, chỉ vẩy vẩy tay lung tung, "Nó ra ngoài rồi hay sao ý mà? Chẳng thấy đâu."
Lòng tôi nóng như lửa đốt, chạy khắp nơi tìm em.
Cuối cùng lại thấy em đang co ro ngồi bệt ở cầu thang thoát hiểm.
"Nhi, Nhi à, về đi. Chị đưa em về." Tôi cởϊ áσ khoác, choàng lên vai của em, trong lòng bỗng nhiên đau nhói.
Em mơ hồ nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. "Chị Trang? Sao chị lại bỏ em một mình?"
"Chị xin lỗi, giờ mình về trước đã nhé. Thằng Bảo nó đâu rồi?"
Tôi đỡ em dậy, ôm lấy cơ thể không còn chút sức lực của em mà cảm thấy chính mình cũng trở nên nóng nảy.
Em vẫn bướng lắm, đẩy tôi một cái. "Chị buông ra, để em tự đi."
Nhưng cơ thể em lảo đảo ngã vào lòng tôi lần nữa, chưa được vài giây sau em đã lại bật khóc.
"Em sao vậy Nhi? Vì sao lại uống nhiều như vậy?" Tôi đau lòng gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt em, nhìn em nức nở mà tim cứ nhói lên từng đợt. "Đừng khóc, nói chị nghe được không?"
Em lắc đầu, có lẽ đã khóc nhiều đến mức tay chân đều mềm nhũn.
Đằng sau đột ngột vang lên tiếng bước chân, người con trai ấy thấy tôi liền kinh ngạc.
"Ơ chị Trang? Chị đến từ bao giờ đấy ạ?" Bảo từ đâu xuất hiện, trên tay vẫn còn cầm cốc nước chanh muối, có lẽ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/go-ba-tieng-noi-yeu-em/1113856/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.