Ngày hôm sau là cuối tuần, thế nên tôi định sẽ dậy muộn hơn một chút. Cả đêm không ngủ được, cứ nghĩ về em là cơn đau dạ dày lại quặn lên.
Tôi thừa nhận, bản thân đã quen với việc có em ở bên, nên khi thấy em cùng với một người khác vui vẻ, tâm trạng không sao tốt lên được.
Nhưng bởi, tôi không có cái quyền ghen tuông. Vốn dĩ chúng tôi cũng chỉ là bạn.
Nặng nhọc mê man trong giấc ngủ, không ngờ mới hơn bảy giờ chuông cửa nhà đã vang lên.
Tôi choàng tỉnh, thẫn thờ nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Chuông cửa lại kêu vang, hình như người bên ngoài đã mất dần kiên nhẫn.
"Vâng, đợi một chút, ra ngay đây."
Không biết là ai đến vào cái giờ này. Mà thật ra trước giờ ngoại trừ Lan Nhi, thì cũng chẳng có ai ngẫu hứng ghé qua cái khu chung cư tồi tàn này làm gì hết.
Mở cửa, không ngờ người trước mặt thực sự là em.
"Ơ, Nhi? Sao em lại ở đây?"
Thấy tôi kinh ngạc, em bĩu môi lách vào trong nhà. "Sao nào? Em không được đến nhà chị chơi hả?"
"À không, chị không có ý đó."
"Còn đứng đấy làm gì? Mau thay đồ rồi cùng em ra ngoài nữa."
"Hả? Đi đâu?"
"Một ngày đẹp trời như vậy, chị định cứ ru rú trong nhà hả?"
Thật hiếm có lúc em rủ tôi đi chơi vào ngày cuối tuần. Bởi em còn có lịch với bạn bè, cũng như gia đình của em.
"Mình đi đâu vậy?" Ngồi cầm lái phía trước, tôi bối rối hỏi.
Em đáp, giọng nhẹ như gió thoảng, "Dạ dày chị còn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/go-ba-tieng-noi-yeu-em/1113854/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.