Bệnh đau dạ dày lại tái phát, quặn thắt đến mức tôi chỉ dám nằm trên giường mà thở hổn hển.
Uống một liều thuốc đỡ hơn một chút, tôi mới lảo đảo xuống bếp tự nấu nồi cháo cho bản thân.
Mấy năm yêu Phương, tôi ăn uống thật sự không điều độ. Bởi vì muốn dành một chút phần lương ít ỏi để chu cấp cho cô ấy, không muốn người con gái mình yêu bị thua thiệt với ai.
Nhưng nhìn lại chính mình, cuối cùng vẫn là kẻ đứng sau bị bỏ lại.
Không có một tin nhắn hỏi thăm, trong lòng tưởng chừng đã quen với điều đó. Chỉ là nhịn không được, lén bấm vào cửa sổ chat trên messenger của Lan Nhi.
Em vẫn đang hoạt động facebook, chỉ là không giống mọi ngày nữa, hôm nay em im lặng với tôi.
Tôi thở dài, cất điện thoại vào túi áo.
Chiều muộn, tôi mua chút đồ ăn vặt tới cô nhi viện thăm sư cô cùng bọn trẻ.
"Nơi này sắp bị gỡ bỏ rồi, tiền của các nhà hảo tâm không còn nhiều nữa." Sư cô đột ngột nói.
Tôi kinh ngạc, dừng tay giặt quần áo. "Sao lại vậy ạ?"
"Nơi này đã xuống cấp lắm rồi, Mạnh Thường Quân muốn đưa mấy đứa nhỏ sang nơi ở tốt hơn, họ quyết định dừng hỗ trợ."
Lòng tôi chùng xuống, một ngày ảm đạm.
"Hiện tại con có thể vay tín chấp ngân hàng, nhưng nhiều nhất chỉ được một trăm triệu thôi. Để con làm thủ tục vay vốn, duy trì nơi này cho bọn trẻ."
"Trang à, làm vậy chỉ khổ con thôi. Con biết bao nhiêu tiền cũng không đủ cho ngần ấy đứa trẻ mà." Sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/go-ba-tieng-noi-yeu-em/1113850/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.