Yorn đứng dậy đi về phía An Nhiên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô. Cô đối mặt với anh có chút sợ hãi, bình thường anh hay trêu đùa cô thế mà hôm nay lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng như thế khiến cho cô có cảm giác xa lạ.
- T…tôi định ra ngoài một chút!
An Nhiên bình thản trả lời, anh chỉ tay về phía bịch đồ ăn trên bàn.
- Ăn tạm cái đó đi, giờ này không còn nơi nào mở cửa đâu!
Anh nói xong tiếp tục lên sô pha nằm ngủ tiếp, An Nhiên mở bọc đồ ăn ra thấy có rất nhiều món, bánh ngọt và mì, nước trái cây và một số đồ ăn nhanh khác. Cô lấy tạm hộp sữa và chiếc bánh ngọt lên giường ăn, vì muốn cảm ơn nên cô quay sang anh ngập ngừng nói.
- Cảm ơn anh nhé!
Yorn vẫn nằm yên không cử động, An Nhiên tiếp tục ăn xong rồi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, An Nhiên thức dậy sớm nhìn thấy Yorn vẫn đang ngủ. Cô lấy điện thoại ra đặt vé máy bay để trở về nước, nếu như cô đi lâu thì chắc chắn sẽ bị ba mẹ nghi ngờ.
Cô nhanh chóng cầm đồ mình rồi ra ngoài bắt xe đến sân bay, lần này cô hạ mình buông bỏ tình cảm bấy lâu. Cô hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nhìn bầu trời xanh nói.
- Tạm biệt nhé! Khi Yorn tỉnh dậy, anh nhìn xung quanh không thấy An Nhiên đâu nữa. Mở điện thoại ra xem chỉ thấy tin nhắn của cô để lại. “Cảm ơn anh vì những ngày qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gnasche/3574305/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.