Mọi người quyết định để con dê sòm đó lại đưa Tường về trước. Đợi khi nào chị ta bình tĩnh thì theo quyết định của chị ta kiện hay không kiện.
Suốt dọc đường chị ta cứ im như hến không nói một lời. Gương mặt phờ phạc như người mất hồn. Khi sáng còn tươi tắn xinh đẹp ngời ngời bây giờ lại như thế. Không biết trời xui đất khiến gì lại khiến chị ta về trễ. Chị ta đâu giống kiểu con gái chơi bời chi đâu. Lan Anh với Phát cũng im lặng không nói gì. Lan Anh chỉ nhẹ nhàng dìu chị ta, đôi khi vỗ lưng vài cái như lời động viên mọi chuyện không sao rồi. Thằng Phát thì vẫn cầm khúc cây, sợ nhỡ đâu ông già chạy theo còn có cái mà nện. Nhớ lại lúc ông già kênh kênh cái mặt hỏi biết danh tánh lão không mà khinh. Nhà đây là con ông Lương Tuấn chủ xưởng lụa lớn nhất Lãnh Mỹ A đó.
" Gần tới nhà rồi, không sao nữa vứt cây đi Phát."
" Hên cho ông già đó không chạy theo. Hong là ổng gãy dò rồi."
" Thằng nhỏ này, nhắc chi chị em đang sợ."
" Tại em tức. Cái thứ trâu già thích gặm cỏ non."
" Nhỏ tiếng thôi không ông bà nghe. Cũng tối rồi làm rùm beng không nên. Đợi chị em khỏe lại rồi mình tính."
" Dạ em biết rồi. Chị dắt chỉ dô buồng đi. Mốt chỉ có đòi đánh tiếp thì kêu em."
" Ờ ngoan. Vô ngủ đi em."
Xong cuộc đối thoại mỗi người tách một hướng. Lan Anh giục Tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gl-tinh/2720957/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.