"Ọe chết mất thôi."
Quả này xui thật. Lan Anh quên nhất là nàng bị say sóng, hồi nhỏ có lần đi thuyền với mẹ thăm cô mà nàng ói xanh cả mặt. Cũng từ đó có bao giờ mẹ nàng cho nàng đi thuyền đâu.
"Ai kêu em lì, nói em ở nhà rồi."
Mắng thì mắng nhưng Tường vẫn đều đặn vuốt lưng cho em. Vừa sót mà cũng vừa giận. Vầy sao mục đích ban đầu của nàng thành công được. Nhưng nàng cũng mừng, em để ý đến nàng.
"Cãi lộn không nổi, kiếm cách cứu tôi đi bà hai ơi."
Không cứu, ghét em chết đi được.
"Đợi chị đi kiếm miếng cam lột vỏ cho ngửi chắc hết."
Dạo này Lan Anh thấy nàng thích tự chuốt họa vào thân dễ sợ. Hết gặp biến thái, bị ma nhát giờ đến kiếp nạn này. Nàng thấy đầu óc quay mòng mòng từ sớm giờ. Chắc là sắp về miền cực lạc rồi, lần sau khi trở về thực tại chắc chắn nàng nên đi xem thầy coi nàng thuộc mệnh gì, vì cứ thấy nước là thấy xui tới nơi.
"Đây, hửi đi. Tui rầu chị quá."
Nàng không rầu chị ta thì thôi chớ. Đợi nàng hết rồi nàng sẽ cho chị ta biết tay.
"Câu đó phải là tôi nói mới đúng chứ."
"Sao, mắc gì em rầu. Chị có ép em đâu."
Cái điệu bộ nhướng mày thách thức đó của chị ta làm cục tức nàng vừa nuốt trào lên lại.
"Ọe … ọe."
"Chị đừng có không biết điều, chị coi tôi là cái gì hả."
Là cái gì hả? Em tốt nhất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gl-tinh/2720929/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.