“Giờ đến cả cái nhà mẹ cũng không giữ được nữa… mẹ chính là người vô dụng nhất, không ai cần đến nữa, đúng không?”
“Vậy nên mẹ chọn cách dìm tụi con xuống… chỉ để tụi con không bỏ mẹ lại?”
“Thế mẹ còn có thể làm gì khác đây?”
Giọng mẹ nghẹn lại, rồi bật khóc thành tiếng. Giây phút ấy, chiếc “giáp sắt” mà bà luôn khoác lên người cuối cùng cũng được tháo xuống — để lộ một người phụ nữ yếu đuối, đơn độc và tội nghiệp.
“Mẹ chỉ muốn chứng minh… mẹ vẫn còn giá trị trong cái nhà này. Nhưng mấy công việc các con nói, mẹ nghe không hiểu. Chuyện ngoài xã hội mẹ cũng không biết. Những thứ mới trên mạng… mẹ càng không hiểu gì hết.”
“Mẹ chỉ còn biết bám vào mấy chuyện nhỏ, mấy thứ mẹ còn chen được vài câu — dạy các con phải làm gì, nói các con nên thế nào… chỉ để thấy mình vẫn còn ‘có ích’…”
Bà nói không nổi nữa, chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào, nhẫn nhịn và đứt quãng, như nấc lên từ sâu trong lồng ngực.
Tôi hiểu. Thật ra… tôi hiểu hết.
Nhưng hiểu không có nghĩa là sẽ tiếp tục dung túng.
Không một ai trong nhà từng nói mẹ là người vô dụng.
Những gì mẹ đã làm cho cái nhà này, ai cũng ghi lòng tạc dạ.
Tôi và anh trai luôn chiều bà, luôn nhường nhịn bà, rảnh là sẽ về thăm, cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, cùng cười đùa với bà.
Ba tôi thì khỏi nói — cả đời ông luôn cảm thấy mình may mắn vì lấy được một người vợ như mẹ, luôn hứa sẽ bên bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-me-chua-tinh-xau/4861394/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.