Chương trước
Chương sau
Chương 2141: Chê bai độc dược
Độc Bà Bà tỉ mỉ nhìn bảo bối Thanh An, thấy cô ấy lớn tuổi lưng lom khom, mặt đầy nếp nhăn, tuổi già sức yếu nhìn không giống như là giả.
Thế nhưng cô ấy nói chuyện lại vô cùng rõ ràng, đôi lúc hơi lộ ra vẻ trẻ con. Mặc dù cô ấy hiểu biết sâu rộng, nhưng cũng không thể liên hệ cô ấy với thần y nổi tiếng trên giang hồ.
Độc Bà Bà chỉ có thể cảm thán nói: “Đúng thực là núi cao còn có núi cao hơn”
Bảo bối Thanh An liếc bà ta một cái, khinh thường nói: “Độc này của bà cũng không phải độc gì hiếm thấy, phương pháp hạ độc cũng không cao siêu lắm, chỉ cần hiểu biết sơ qua y thuật, là có thể giải được loại độc này”
Bảo bối Thanh An chê độc thuật của Độc Bà Bà không đáng một xu, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến niềm kiêu hãnh của Độc Bà Bà.
Bà ta hừ lạnh một tiếng rồi không để ý đến bảo bối Thanh An nữa.
Nghiêm Mặc Hàn vô cùng cảm kích trước ơn cứu mạng của bảo bối Thanh An, anh ta vội vã chạy đến trước mặt của bảo bối Thanh An, kính cẩn lễ phép nói: “Ai da, Bà Bà mau nhận của tôi một lạy. Y thuật của Bà Bà thật là vô cùng kỳ diệu, Bà Bà đã cứu tôi, mạng của Nghiêm Mặc.
Hàn tôi cũng là của bà. Sau này bà có chuyện gì thì cứ dặn dò cho tôi, Nghiêm Mặc Hàn tôi sẽ nghe bà sai khiến.”
Nói xong Nghiêm Mặc Hàn liền phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt bảo bối Thanh An, dập đầu với cô ấy ba cái. Dọa đến nỗi bảo bối Thanh An liên tục lui về sau.
“Anh mau đứng dậy đi, cứu chữa là trách nhiệm thiêng liêng của thầy thuốc, anh quỳ lạy tôi, tôi không nhận nổi đâu” Bảo bối Thanh An cuống quýt nói.
Chiến Hàn Quân cười nói: “Cô Tuyết Giải Tiên, cô cứ đứng yên ở đó đi. Cô đã cứu anh ta, đừng nói là dập đầu vài cái, cho dù coi bức chân dung của cô là Quan Thế Âm Bồ Tát cúng trong nhà cũng là điều nên làm”
Ừm…..
Bảo bối Thanh An toát mồ hôi hột.
Nếu bố đã nói như vậy rồi, thì bảo bối Thanh An cứ mặc kệ Nghiêm Mặc Hàn càn quấy.
Nghiêm Mặc Hàn càn quấy dữ dội hơn, thế mà lại muốn nhận bảo bối Thanh An làm bà nội.
“Bà Bà, tôi và bà gặp lần đầu như đã quen thân, nhìn bà không hiểu sao lại có cảm giác rất thân thiết, hay là bà nhận tôi làm cháu của bà đi”
Bảo bối Thanh An khóc không ra nước mắt.

Sau khi cả đội lấy lại sức sống, Chiến Hàn Quân liền vội vàng lên đường: “Chúng ta đã muộn mất mấy ngày rồi, bây giờ mọi người đã hồi phục thể lực rồi, có thể tiếp tục lên đường rồi”
Nghiêm Mặc Hàn uể oải: “Haiz, chúng tôi bệnh nặng vừa được chữa khỏi, còn phải nghỉ ngơi mấy ngày nữa”
Chiến Hàn Quân trừng bọn họ: “Chúng ta không phải đến để du lịch đâu, là đến để chữa trị. Cứu người như cứu hỏa, anh không biết sao?”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn về phía bảo bối Thanh An, nói: “Kỹ thuật của Tuyết Giải Tiên Bà Bà cao siêu, chắc chắn sẽ có cách giải độc cho Oai Phong và Quan Minh Vũ”
Bảo bối Thanh An nói: “Nói thật, độc mà bọn họ trúng phải khác với các anh. Độc mà bọn họ trúng phải hơi phiền phức. Trước mắt tôi chỉ có thể khống chế độc tính của bọn họ không lây truyền mà thôi”
Oai Phong và Quan Minh Vũ vừa nghe nói có thể kiềm chế độc của bọn họ không lây truyền, lập tức vui mừng.
Oai Phong yếu ớt cảm kích bảo bối Thanh An: “Tuyết Giải Tiên Bà Bà, nếu như bà có thể giúp chúng tôi kiểm soát độc không lây truyền, cho dù muốn tôi chết, tôi cũng sẽ không hối tiếc”
Bảo bối Thanh An bị cảm động bởi tinh thần chính nghĩa của chị cả Oai Phong, cô ấy kiên quyết nói với Oai Phong: “Cô yên tâm đi, khi đến Thiên Lũng, tôi chắc chăn sẽ thu thập đầy đủ dược liệu trị bệnh, đến lúc đó tôi sẽ chữa trị cho mọi người”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.