Chương 2010: Ngọc xà 
 Bà ta khó tin nhìn về phía Chiến Quốc Việt: “Cậu không phải bị tôi thôi miên rồi sao?” 
 Chiến Quốc Việt nói: “Không ai tắm hai lần trên cũng một dòng sông cả, tôi sẽ không để trùng chiêu đến lần thứ hai đâu?” 
 Bà Vân cười g: Cậu đúng là vô cùng thông minh. Đáng tiếc hôm nay chính là ngày chết của cậu” 
 Bà Vân đột nhiên lấy cây sáo gỗ ra và bắt đầu thổi, không lâu sau, từ cổ áo và ống tay áo của bà ta trườn ra vài con rắn nhỏ vừa đen vừa dài. 
 Chiến Quốc Việt bị mắc bệnh sạch sẽ, nhìn đám rắn liền thấy kinh tởm, buồn nôn lùi về sau một bước. 
 Bé Tùng từ trong phòng ngủ đi ra, mặt mày ủ dột, cúi đầu lầm bầm: “Quái lạ, rõ ràng đặt ở trong ngăn kéo, sao giờ lại không thấy đâu nữa ta?” 
 Ngẩng đầu nhìn thấy càng ngày càng nhiều rắn nhỏ bò ra từ người của bà Vân, Thanh Tùng vội vàng chạy tới. Ðem Quốc Việt đang để lộ gương mặt chán ghét đứng bảo hộ phía sau. 
 “Bé Tùng, em cẩn thận một chút” Quốc Việt quan tâm nói. 
 Thanh Tùng nhàn nhạt đáp: “Anh đừng lo, em thích nhất là đánh nhau. Hơn nữa lần đầu chiến đấu với dã thú cũng kích thích” 
 Ánh mắt lắng lơ của bà Vân hiện lên vẻ khinh bị: “Hy vọng các cậu sẽ thích” Nói xong bà ta rút từ trong khe ngực mọt túi thơm, nghiền nát rồi đổ bột phấn bên trong ra rồi tung về phía Thanh Tùng và Quốc Việt. 
 Bé Tùng nhanh chóng ngửi được mùi gỗ thơm. 
Những con răn nhỏ dường như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/591094/chuong-2010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.