Chương 1709: Mẹ rất nhớ anh ấy
Thế nhưng, trận bệnh này đến thật sự quá dữ dội. Tâm giữa trưa, Chiến Hàn Quân đã bắt đầu phát sốt. Nhiệt độ từng một lần nóng lên đến 40°C. Mạnh mẽ như Chiến Hàn Quân cũng không chống nổi lại trận bệnh khốc liệt này, hấp hối nằm ở trên giường.
Với một chút ý thức còn sót lại, cứ luôn lẩm bẩm không ngừng: “Linh Trang, Linh Trang..”
Tựa như có thần giao cách cảm, sau khi Linh Trang rời giường thì tính thần vẫn luôn hốt hoảng. Lúc ăn cơm cũng không yên lòng, Nghiêm Mặc Hàn trêu ghẹo cô: “Có phải anh hai làm đồ ăn không hợp khẩu vị hay không?”
Linh Trang lắc đầu, con mắt vẫn nhìn chäm chẵm vào điện thoại.
Nghiêm Mặc Hàn nói đùa: “Chờ điện thoại của anh ta?”
Linh Trang gật đầu.
“Anh ta không gọi tới thì em gọi qua đi”
Nghiêm Mặc Hàn nói Linh Trang cầm điện thoại, gọi qua cho Chiến Hàn Quân.
Hơn nữa ngày điện thoại cũng không có ai nhận, mãi đến khi tiếng chuông sắp kết thúc thì đối phương mới nhận máy.
Thế nhưng người nghe không phải Chiến Hàn Quân mà là Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt thấy là dãy số lạ, giọng nói cứng nhắc: “Alo, tôi là Chiến Quốc Việt”
Giọng nói ấm áp mềm mại của Linh Trang truyền qua: “Quốc Việt, là mẹ đây”
Trong mắt Chiến Quốc Việt hiện lên sự ngạc nhiên cùng vui mừng, giọng nói không còn lạnh lùng cứng ngắc như trước”Mẹ”
Chiến Hàn Quân bơ phờ ngồi ở trên giường, dựa lưng vào tủ đầu giường. Nghe.
Chiến Quốc Việt gọi đối phương là mẹ, liền biết là Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/590793/chuong-1709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.