Chương 1302: Tôi là một người vô tội trong trận tàn sát năm đó
Thiên An là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa còn được kế thừa toàn bộ ưu điểm của ông ta. Võ công bà ấy cũng vô cùng lợi hại, đầu óc cũng rất linh hoạt, rất hy sinh vì người trong nhà, Thiên An gần như là một sự hóa thân hoàn mỹ.
Nhưng ngày mà bà ấy ra đi, cuối cùng ông cụ cũng cảm giác được nỗi đau ngấm vào xương tủy.
Thiên An chạy đến trước mặc ông vừa khóc vừa nói: “Bố, con không muốn rời xa bố. Nhưng mà vì bệnh của Nhiên, con gái phải đi một chuyến đến tận chân trời góc bể, nếu như không tìm được thầy Bác Danh, thì con gái thề chết cũng không về nhà. Hãy đợi tin của con.”
Thiên An vừa đi, liền không hề quay trở lại.
Ông cụ đưa bát cơm đến trước mặt anh.
Hai tay Chiến Hàn Quân bị trói lại, lại bày ra bộ mặt không vui vẻ lắm mà nhìn bát cơm.
Nhìn thẳng vào ông cụ, được voi đòi tiên mà nói: “Có thể đút cho tôi không?”
Ông cụ liền nghẹn họng mà nhìn trân trối.
Hất tai mà nói: “Tao không nghe nhầm đấy chứ? Mày bảo tao đút cho mày?”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi có chứng sạch sẽ, chứng ám ảnh cưỡng chế, Nếu như hạt cơm dính lên mặt tôi, tôi sẽ rất bực dọc”
Ông cụ nghe vậy liền khẽ run lên.
Ông ta còn nhớ, lúc nhỏ công chúa nhỏ Thiên An của mình cũng kỳ quái như vậy.
Ông ta nhìn Chiến Hàn Quân, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/590386/chuong-1302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.