Chương 1192: Kẻ tâm thần
“Một kẻ tâm thần.”
Nghiêm Mặc Hàn nghe vậy cũng không có ý định đi mở cửa Sắc mặt Chiến Hàn Quân tối sầm, thở dài nói: “Là cô à?”
Chiến Quốc Việt miễn cưỡng gật đầu Nghiêm Mặc Hàn chết lặng, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi mở cửa.
Anh Nguyệt đi chân trần, cầm đôi dép cao gót trên tay. Cửa vừa mở, cô ấy liền xông vào tính sổ với Quốc Việt.
“Bé Quốc Việt, đồ ranh con, mấy năm không gặp, nhìn thấy cô không biết cười rồi chào thì cũng thôi đi, lại còn ngáng chân để cô ngã, khiến cái mông của bà đây đau quá.”
Cô ấy đuổi theo Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt giật mình lộn người nhảy xuống hành lang lầu hai.
Anh Nguyệt sững sờ: “Cháu là khỉ à?
Nhảy cao như vậy làm gì?”
Chiến Quốc Việt nói: “Cháu không thích người khác chạm vào mình.”
Chiến Anh Nguyệt nói: “Mẹ kiếp, cô là cô của cháu, đụng vào cũng không xẻo mất tai cháu đâu.”
Cô và cháu trai vừa gặp mặt đã cãi nhau, đây là chuyện bình thường từ trước đến nay.
Nhưng không ngờ đã qua ba năm, hai cô cháu này vẫn gặp mặt là bắt đầu cãi nhau Chiến Hàn Quân sợ rằng căn phòng quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Linh Trang. Anh đen mặt khiển trách: “Dừng hết lại cho tôi”
Anh Nguyệt và Chiến Quốc Việt nghe vậy mới trở lại ghế sô pha.
Anh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Linh Trang, không ngừng trò chuyện cùng cô.
“Chị Linh Trang, chị vẫn luôn khoẻ mạnh, tại sao lần này lại bệnh nặng như vậy?”
Nghiêm Mặc Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/590276/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.