Chương 944: Thoát nghèo
Anh rất kiệm lời, quý trọng lời nói như vàng.
Người làng hỏi anh:”Tên anh là gì?”
Anh nhàn nhạt nói: “Quên rồi, mọi người gọi tôi là A Nguyệt đi!”
Những người đàn ông trong làng, đều tên đại loại như A Bình, A Khánh, khi gọi cảm thấy vừa giản dị vừa thân thiện.
“Vậy anh sẽ làm gì?”
Người đàn ông lắc đầu, “Tôi không biết.”
Dân làng tỏ vẻ khinh thường với anh.
“Thư sinh vô dụng” Có người nhổ nước bọt tới chỗ anh.
Đôi mắt nghiêm nghị của anh lướt qua, người đàn ông đó liền co người lại vì sợ hãi.
Sau khi ngồi xe lửa hai ngày một đêm, cuối cùng họ cũng đến thủ đô.
Dân làng không thích nói chuyện với anh, vì vậy sau khi xuống tàu liền vứt anh lại ở trạm tàu, để anh tự sinh tự diệt.
Anh nhìn thành phố phồn hoa này, đám đông nhộn nhịp và xe cộ qua lại, tất cả những cảnh tượng này giống như có loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Lúc này một người dân làng tốt bụng quay lại. Anh ta nắm lấy tay anh, nói:”A.
Nguyệt, mau đi thôi, đừng bị mấy người Trương Hữu Tài vất lại, đợi đến lúc đó không tìm được đường sống chỉ có thể làm ăn mày thôi.”
Anh đi theo người dân làng, đi đường rất lâu, mới đến một căn lều ở công trường bẩn thíu.
Nhìn thấy mặt đất bẩn thỉu, anh đứng yên bên ngoài không muốn vào. Cảm giác buồn nôn trong lòng không thể kiềm chế mà phun ra ngoài Cuối cùng anh lựa chọn đứng ở cửa, vẻ mặt chán ghét nhìn dân làng bên trong.
Trương Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/590028/chuong-944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.