Chương 869: Lễ cướ
i Lâm Miên cười nói: “Không phải cháu chê chú không có người máy thông minh sao? Còn là loại 300 nghìn đó”
Chiến Quốc Việt ỉu xìu mặt: “Bao lâu nữa cháu mới có thể về nhà?”
Lâm Miên nhất thời không biết nói gì “Việc này, còn tùy vào thời gian nghỉ của trường”
Chiến Quốc Việt nghỉ ngờ nhìn anh ta: “Chú căng thẳng cái gì?”
Lâm Miên vội cãi: ‘Chú không có.”
Chiến Quốc Việt nói: “Rõ ràng là chú có, Lâm Miên bất lực: “Cháu nói sao thì là Chiến Quốc Việt cứng họng.
Cậu quay đầu về phía cửa sổ máy bay, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, nước mắt vòng quanh hốc mắt liền bị cậu gắt gao kìm lại.
“Quốc Việt, nếu nhớ bố mẹ muốn khóc thì cứ khóc đi. Chú sẽ không cười cháu đâu” Trong lòng Lâm Miên chua xót.
Chiến Quốc Việt quay đầu trừng anh ấy một cái: ‘Ai nói cháu muốn khóc? Sau khi đưa cháu tới trường học, chú lập tức trở về thủ đô đi”
Lâm Miên nói như sắp khóc: “Quốc Việt, cháu ghét bỏ chú sao?”
“Cháu không có ghét bỏ chú.”
“Cháu chính là đang ghét bỏ chú.”
“Bố cháu cần chú hơn”
Lâm Miên: “…
“Quốc Việt, có phải cháu biết gì rồi không?” Lâm Miên dè dặt hỏi.
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Bố đuổi mẹ đi rồi đưa cháu đi. Tiếp theo chắc sẽ đến lượt Thanh Tùng. Còn Lạc Thanh An ngốc nghếch kia, con bé nhất định là người cuối cùng rời khỏi ông ấy”
Lâm Miên: “..”
“Chú trở về nói với ông ấy rằng cháu sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, ông ấy không cần lo lắng”
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/589953/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.