Chương 772: Thiến Dư Nhân
Nghiêm Linh Trang không quan tâm nói: “Bởi vì trong phòng mẹ có một con mèo hoang.”
“Mèo hoang?”
Nghiêm Linh Trang buồn ngủ liền chậm rãi nhắm mắt lại.
Đôi mắt giống như đại bàng của Chiến Quốc Việt bản ra tia sáng lạnh lùng và sắc bén. Cậu đứng lên, mang giày vào rồi đi đến phòng bên cạnh Dư Nhân nhìn đứa nhỏ đi vào, thất vọng hỏi: “Thắng nhóc, mẹ con đâu rồi?”
Chiến Quốc Việt không quan tâm anh ta, mà đi thẳng đến giường và năm xuống Dư Nhân: “…”
“Bố đang hỏi con, tại sao không trả lời?”
“Chú muốn làm ba dượng của cháu?”
Chiến Quốc Việt nói một cách lười biếng, trong giọng nói lộ ra có ý muốn trừng trị.
Dư Nhân ngã xuống ở bên cạnh Chiến Quốc Việt: “Là chờ khi chú cưới mẹ của con, thì con chính là con của chú.”
Chiến Quốc Việt nói: “Đừng trách cháu là nói xấu ở trước mặt. Nếu như chú làm bố dượng của con, chúng cháu sẽ không dùng tiền của cháu. Đương nhiên, khi chú về già thì chúng cháu sẽ không chăm sóc đâu.”
Dư Nhân: “..*
“Tuyệt tình như vậy?”
“Không có vứt chú vào rừng sâu cho hổ ăn là đã khách sáo với chú rồi” Chiến Quốc Việt tức giận nói.
Dư Nhân dở khóc dở cười, quay đầu nhìn Chiến Quốc Việt: “Xem ra chú phải có con riêng với mẹ cháu rồi”
Chiến Quốc Việt nói: “Chú mau kê cao gối ngủ đi rồi để có một giấc mơ đẹp. Hừ, mẹ của cháu đã không còn khả năng sinh con nữa rồi.”
“Mẹ kiếp, vậy các cháu chui từ đâu ra?
Chú không tin mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/589856/chuong-772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.