Chương 569
Giống như khi mất đi thú cưng của mình, khiến con người ta chìm trong màn đêm vắng vẻ hiu quạnh.
Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha cả đêm, không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy thật trống rỗng.
Bố mẹ đi rồi, cả Lạc Thanh Du cũng rời bỏ anh, trong phút chốc anh cảm thấy mình chính là một người cô độc. Cảm thấy sống trên đời này chẳng có ý nghĩa gì nữa “Chủ tịch!” Cánh cửa làm bằng gỗ gụ lâu năm được đẩy ra, dưới ánh đèn chớp chiếu rọi, Quan Minh Vũ loạng choạng bước vào.
Chiến Hàn Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt của Quan Minh Vũ tái nhợt, giọng nói run run: “Chủ tịch, tôi vừa nhận được cuộc gọi của Thanh Uyên. Anh ấy nói chiếc xe vừa mới rời khỏi biệt thự Ngọc Bích nửa tiếng đồng hồ thì bị mất nhưng vẫn chậm một bước, chiếc xe lật ngược ôi vội vàng chạy tới lao xuống hồ nước bên cạnh… “
“Cậu nói cái gì?” Chiến Hàn Quân run rẩy đứng lên.
Quan Minh Vũ đau khổ: “Chủ tịch, ông cụ và phu nhân, họ mất rồi”
Chiến Hàn Quân bất động tại chỗ, đột nhiên lao đi như một con dã thú điên cuồng.
Ngoài trời vân đổ mưa như trút nước.
Sấm chớp rền vang vọng.
Bãi cỏ mênh mông bát ngát, nước mưa trút xuống nhìn giống như một hồ nước, nước trên mặt đất cũng tích tụ lại thành những vũng nhỏ.
Một bóng người cao lớn, như một cơn cuồng phong chạy khắp bãi cỏ rộng lớn.
Quan Minh Vũ đặt tay lên miệng, hét lớn: “Chủ tịch, tôi đi lấy xe. Anh đợi tôi”
Giọng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/589653/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.