Chương 347
“Nếu tôi không muốn thì sao? Lạc Thanh Du bày ra thái độ sống chưa chắc gì hạnh phúc chết chưa chắc đã đau đớn, thấy chết không sợ nhìn chằm chằm anh.
Bàn tay anh buông xuống mái tóc đen dài của cô, chăm chút từng sợi một cách nghiêm túc, như thể anh đang đối xử với một bảo vật quý hiếm.
Lạc Thanh Du nhớ tới lần trước anh kéo tóc cô khiến da đầu cô tê dại, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng vuốt, mái tóc nối dài bồng bềnh xõa ra Sau đó anh như một đứa trẻ con, liên tục vuốt từng sợi tóc đã được nối của cô.
Lạc Thanh Du hoảng sợ đau: “Cậu Quân, cái này rất đắt tiền.”
Chiến Hàn Quân khẽ nói: “Cùng anh ta ở một chỗ, mỗi ngày đều phải hóa trang, cô không thấy mệt sao?”
“Tôi thấy vui vẻ” Lạc Thanh Du đáp lại đơn giản rõ ràng.
“Thích anh ấy nhiêu như vậy sao?”
Lạc Thanh Du ngẩn người.
Đôi mắt cô chợt mờ đi.
Trái tìm cô đều bị hình bóng anh lấp đầy suốt hai kiếp.
Lúc trước, giống như một chú chó pug, anh chỉ cần mỉm cười với cô, vẫy tay, cô liền lắc đuôi chạy đến.
Chưa bao giờ nghĩ tới, nhân phẩm và mạng sống của người con gái đáng giá hơn tình yêu.
May mắn thay, dưới sự thờ ơ và đả kích của anh, cô mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.
Một lần nữa làm người.
“Hả?” Đợi phản ứng của cô hồi lâu cũng không thấy, cổ họng anh thốt ra một tiếng bất mãn.
Lạc Thanh Du tức giận nhìn anh chăm chẩm: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/589431/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.