Chương 232:
Nếu như Chiến Hàn Quân và Quốc Việt ở lại đây, vậy thì rõ ràng ba căn phòng sẽ hơi chật chội Chiến Hàn Quân cao một mét tám mấy, chắc chẩn anh không vui khi ở trong phòng trẻ con.
quả quyết: “Nơi này không phải là nơi anh có thể ngủ lại”
Chiến Quốc Việt đứng lên, nói nũng nịu với mẹ mình: “Mẹ ơi, bố có thể nằm cùng giường với con”
Lạc Thanh Du không tin Chiến Hàn Quân cho lắm, Chiến Hàn Quân gật đầu.
Lạc Thanh Di vẫn thấp thỏm không yên, cô luôn cảm thấy mình đang thu xếp cho một quả lựu đạn ở bên cạnh mình.
Tối ngày hôm đó, Lạc Thanh Tùng đi vào trong phòng của Chiến Quốc Việt. Hai đứa trẻ chơi trò chơi mới vô cùng vui vẻ ở trong phòng, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập tới thì hai đứa trẻ mới năm lên giường ngủ.
Mà Lạc Thanh An thì lại ngủ ở trong căn phòng vốn được chuẩn bị cho Lạc Thanh Tùng.
Đêm đến, mọi thứ đều yên lặng.
Lạc Thanh Du năm trên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng “két’ vang lên. Cô còn tưởng đứa con nào của mình quay lại, nhưng ai mà biết một giây sau Chiến Hàn Quân đã vén chăn của cô lên và nằm bên cạnh cô.
Lạc Thanh Du kinh ngạc ngồi bật dậy “Cậu Quân?”
“Giường của trẻ em bé quá, chân của tôi không duỗi thẳng ra được nên cũng không thể ngủ được” Chiến Hàn Quân mang theo sự oán trách nồng nặc.
Trong lòng Lạc Thanh Du rất hoảng sợ: “Cậu Quân không thể nằm như vậy cả đêm sao?”
Trước sự rõ ràng của cô, anh ủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/589316/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.