Chương 216:
“Không, tôi là người Phong Châu”
“Sao anh lại tới một nơi đất khách quê người xa xôi này để Du hỏi.
nghiệp?” Lạc Thanh “Tôi muốn đổi vị trí để tránh rơi vào khủng hoảng giống như doanh nghiệp của dòng tộc..” Nghiêm Mặc Hàn còn chưa nói hết câu, Phương Tuấn Ngọc đã không ngừng ho khan Nghiêm Mặc Hàn vội chuyển hướng: “Muốn sáng lập nên một vùng trời riêng của mình”
“Tổng giám đốc đã kết hôn rồi đúng không?”
“Vẫn chưa”
“Bố mẹ anh không sốt ruột à?”
“Không sốt ruột, nhưng ông nội tôi thì có, ông lo tới mức đổ bệnh luôn rồi”
Lạc Thanh Du nghe nói ông nội đổ bệnh, ánh mắt thoáng qua vẻ hoảng hốt Ông nội trước giờ vẫn luôn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại đổ bệnh chứ?
“Bệnh tình của ông ấy không nghiêm trọng chứ?” Cô hỏi thăm một cách vô cùng thân mật.
Phương Tuấn Ngọc nhìn qua gương chiếu hậu, dõi theo từng nhất cử nhất động của cô.
Sự quan tâm mà cô dành cho ông cụ dường như vô cùng chân thành, vô cùng tự nhiên.
Tâm trạng của Nghiêm Mặc Hàn bồng trở nên trùng xuống, anh ta buồn bã nói: “Kể từ khi em gái tôi ra đi, ông tôi đau buồn quá độ, về sau cứ đau ốm liên miên..”
Nghe anh ta nói vậy, trong lòng Lạc Thanh Du đau đớn vô cùng.
Cô lựa chọn một nhà hàng Việt Nam bình dân, gọi một vài món ăn gia đình dân dã.
Nghiêm Mặc Hàn và Phương Tuấn ngọc nhìn cô ngây ngốc.
“Cô Thanh Du, thì ra là cô thích ăn những món ăn gia đình này à?”
Ngay khi hai người bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/589300/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.