Chương 118:
Cậu bé có khuôn mặt luôn băng giá lạnh lùng bồng nhiên cười một tiếng, xinh đẹp ngại ngùng như những bông hoa đỏ rực rỡ nở rộ trong ba tháng mùa xuân. Đẹp đến mức cảnh vật xung quanh cậu đều phai nhạt.
Rốt cuộc Chiến Hàn Quân cũng chỉ vươn tay nhẹ nhàng nhéo mặt Chiến Quốc Việt, bên trong sự giận dữ mang theo một tia dịu dàng bá đạo, uy hiếp nói: “Quên hết chuyện này cho bố? Chiến Quốc Việt ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối cùng, thời gian cũng không còn sớm, vì thói quen dùng cơm của Chiến Quốc Việt, Chiến Hàn Quân quyết định dẫn hai đứa con trai về nhà.
Không ngờ rằng Chiến Quốc Việt lại lần đầu tiên đề nghị: “Bố, ăn ở bên ngoài luôn đi” Chiến Hàn Quân giật mình ngạc nhiên: “Được không đấy?” Chiến Quốc Việt hé miệng nhẹ nhàng gật đầu.
Khí chất trên người cậu bé vừa sạch sẽ vừa điềm tĩnh. Dường như mỗi một câu nói ra cũng đã trải qua những suy tính kĩ lưỡng của cậu bé.
Chiến Hàn Quân rất ngạc nhiên, lại vô cùng vui vẻ: “Chiến Quốc Việt, con vượt qua chứng sợ hãi ăn cơm bên ngoài từ khi nào vậy?”
Chiến Quốc Việt ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời xanh: “Mẹ nói, dũng giả không biết sợ là gì, không ai ngăn được hành giả, trí giả thì không biết lo lắng”
Chiến Hàn Quân không khỏi nhíu mày. Lạc Thanh Du thô tục ngu ngốc cũng có thể dạy được cho Chiến Quốc Việt những tri thức này à? C
hiến Hàn Quân gọi điện thoại cho người ở nhà hàng Hoan Á đế đặt trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/589202/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.