Tiêu Ngọc Hoành sửng sốt, sau đó khắp người toàn xà phòng, nhìn cậu rồi cười, Vương Tiểu Thiên trả thù thành công lại thấy hối hận, cảm thấy như có ngàn vạn cây kim đang chọc vào mắt cậu.
“…Tôi đi đây.” Vương Tiểu Thiên rất sầu não, không chờ hắn trả lời đã sầm mặt kéo rèm lại.
Người ta ăn hormone mà lớn, không cần phải đi so đo với người ta. Vương Tiểu Thiên tự an ủi như vậy, mang cõi lòng có cả triệu con thảo nê mã bình thản ra khỏi nhà tắm chung.
Vừa hay ông chủ quán đồ vặt ngay bên cạnh nhà tắm đến bán nốt trước khi đóng cửa:
“Lạp xường bán rẻ đây! Lạp tường siêu to siêu rẻ đây! Ba tệ giờ chỉ còn hai tệ đây! Bạn…”
“Không mua!”
Tiêu Ngọc Hoành hai mươi phút sau mới vác cái thân toàn hơi nước về ký túc, sau đó hỏi Vương Tiểu Thiên đang đọc sách giường trên: “Sao không chờ tôi?”
Vương Tiểu Thiên lạnh lùng liếc hắn một cái, đáp: “Có cần sau này tôi đi vệ sinh cũng gọi cậu theo không?”
Hai người nằm bên đối diện nghe vậy đều cười, Tiêu Ngọc Hoành cũng cười.
“Được chứ.”
Được cái shit. Vương Tiểu Thiên mặc kệ hắn, cúi đầu tiếp tục chuẩn bị bài.
Tuy không thích chuyên ngành này lắm, nhưng vẫn phải cố gắng học hành mới được.
Nhưng điều đón Vương Tiểu Thiên sau khi đã chuẩn bị tốt bài học không phải chương trình đại học mà Vương Tiểu Thiên nghĩ, mà là ba tuần huấn luyện quân sự, rất khổ, có cảm giác như nhập ngũ thật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-tren-ngay-nao-cung-bi-giuong-duoi-choc-tuc-hoc-mau/2097603/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.