Một ngày nào đó.
Tiết trời mùa hạ nóng bức vô cùng, nhưng tay chân cô lại lạnh như băng, tờ báo rơi từ trên tay xuống.
Mục quốc tế có một khung tin cỡ lòng bàn tay, trong đó viết:
Con trai duy nhất mà Quốc vương Ả-rập Thần Y Abdulla vô cùng yêu thương, hoàng tử Ban Đạt, đêm hôm trước bị bệnh bất ngờ, không kịp cứu chữa, mới hơn hai tuổi đã rời khỏi nhân thế, cả nước treo cờ rủ, cùng thể hiện đau thương.
Che miệng, cô không tin! Đứa con vốn khỏe mạnh của cô làm sao có thể…?
Không! Thần Y đã từng hứa rằng sẽ cẩn thận chăm sóc cho Ban Đạt, để nó được hạnh phúc vui vẻ mãi mãi!
Cô đẩy cửa ra ngoài, lập tức chạy đi.
Thậm chí quên mất phải báo cho chồng mình, quên rằng mình cần mang hộ chiếu và di động.
Đúng lúc ấy.
Một cô gái có vẻ ngoài thanh tú, nắm tay một đứa trẻ gần ba tuổi đi về phía cô. Cô giật mình đứng im tại chỗ.
Ngơ ngẩn cả người.
Mãi tới khi nước mắt nóng hổi rơi trên gương mặt.
Cô không dám nhớ nhung, nhưng đứa con mà mỗi đêm cô đều nhớ mong đến rơi nước mắt.
Đang bước về phía cô…
Anh Thần Y nói, hạnh phúc thật sự là khi có cả cha và mẹ, sống một cuộc sống bình thường.
Anh ấy hy vọng con mình sẽ mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ, một cách bình thường.
Bàn tay của cô gái nhẹ nhàng tạo thành một đường gợn sóng.
Đoạn ngắn 8
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-don/1901221/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.