Bữa cơm này thanh toán hết gần bốn vạn tệ, hai cô gái khen ngon, dáng vẻ hết sức thản nhiên, chỉ có Ngôn Thần Minh là trợn mắt cứng lưỡi, bàn tay vừa sờ đến ví da liền sững sờ.
Phàn Dực Á tiện tay ném ra chiếc thẻ tín dụng cho bà chủ.
Bà chủ hớn hở tươi cười cầm thể lên quét, lại đưa đến trước mặt anh.
“Bà quét là được, không có mật mã đâu.” Phàn Dực Á tỏ vẻ kỳ quái nhìn bà ta.
Anh chưa bao giờ đặt mật mã, chuyện đó rất phiền phức, không thích hợp với anh.
Nhóm người sắp ra đến cửa, y như Phàn Dực Á đã đoán trước, cô gái kia lại lấy danh nghĩa vào toilet để quay lại nhà hàng.
Nhã Nhi vẫn quấn quýt lấy Ngôn Thần Minh, “Anh Ngôn, nghe nói anh rất giỏi máy tính, anh giúp em xem phần đánh văn bản được không, gần đây nó có vẻ không bình thường…”
Phàn Dực Á nhíu mày.
Từ trước đến nay, đối với những thứ có gì đó “không bình thường”, chẳng phải Nhã Nhi và anh đều giống nhau, lập tức quăng vào vào thùng rác hay sao?
“Đi nào, anh Ngôn, gấp lắm rồi, khóa luận của em làm rất cực nhọc đều lưu ở trong máy tính, ngày mai phải giao cho giáo viên rồi.”
Bằng công phu “mười ngón” của cô, muốn cực nhọc cũng khó, nhưng nếu nói khổ cực để “lưu” lại thì còn có thể là thật.
“Nhưng mà… tôi còn phải đưa Tiểu Mạt về nhà…” Ngôn Thần Minh khó xử từ chối.
“Tôi sẽ đưa cô gái kia về, hai người đi trước đi!” Dáng vẻ nhu nhược của người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-don/144980/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.